NẶNG GÁNH CANG THƯỜNG - Trang 80

thấy vậy thất kinh, không dám áp lại làm ngang, chỉ xúm nhau đỡ công tử
đứng dậy, rồi dắt nhau mà chạy.

--------------

[1] loại nhái nhỏ con.

[2] bắt đầu.

Xuân Lan nói với Lệ Bích không muốn giết Trần Ngan, nên không

thèm rượt theo, chỉ đứng mà ngó mà mắng nhiếc om sòm. Trong lúc ấy
bỗng nghe sau lung có tiếng người hỏi rằng: ''Có việc chi mà lộn xộn đó
vậy?'' Hai nàng day lại thì thấy có một ông già tóc râu bạc trắng, y phục
đoan trang, tướng mạo ôn hòa, mặt mày nho nhã, cỡi một con ngựa kim có
đứa tiểu đồng nắm cương mà dắt.

Hai nàng đứng nép bên đường, cúi đầu làm lễ. Ông già dừng ngựa,

ngó chăm chỉ hai nàng một hồi rồi hỏi rằng: ''Hai tiểu thơ đi đường có gặp
việc chi chẳng lành hay sao mà coi khí sắc bất an như vậy?“

Lệ Bích bước tới vòng tay thưa rằng: ''Thưa tôn ông, hai con đi đường

mỏi mệt nên ngồi dưới gốc cổ thọ đây mà nghỉ. Có đứa bất lương đi ngang
nó thấy hai con là gái, nên dùng lời thô lỗ mà ghẹo chọc, rồi lại toan làm dữ
muốn bắt hai con đem về làm vợ nó. Hai con giận quá nên phải dụng võ với
nó. Té ra miệng nó nói phách mà óc nó nhát hích. Hai con mới ra tay chống
cự thì nó dắt bọn tùy tùng chạy mất''.

Ông già châu mày hỏi rằng:

- Khúc đường này thuở nay không nghe có trộm cướp chi mà. Vậy chớ

tiểu thơ có biết thằng bất lương đó tên chi hay không?

- Thưa con là người xứ lạ nên con không biết nó; song nó có khoe với

con rằng nó tên là Trần Ngan, trưởng tử của quan Chuyển vận sứ ở huyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.