NẶNG GÁNH CANG THƯỜNG - Trang 92

chữ cầm sắt hưởng mùi chung đảnh, còn để cho nàng dày bừa gió bụi, đau
đớn đêm ngày hay sao?

Quân thần, phụ tử, phu phụ là tam cang, cang nào cũng đều trọng. Hai

cang đầu chàng đã giữ vẹn toàn vì cớ nào lại không để cho chàng giữ luôn
cho trọn cái cang sau nữa? Chết với vua được, chết với cha được, vợ chồng
cũng chết với nhau được vậy, chớ có lý nào không. Ðã biết công chúa thì là
cao sang mà có cái cao sang nào bằng lời thệ ước ngày xưa?

Ðã biết xã tắc thì quí báu, mà xã tắc chưa có mòi khuynh nguy, còn

chén thề gần trút sạch trên tay ta nỡ đành khoanh tay đứng dòm xã tắc mà
để cho chén thề đổ hết?

Thanh Tòng mang cái tội bất trung bất hiếu nên phải bị đày lên Cao

Bằng, mình mặc tang phục, hai tay bị trói, đi với hai mươi tên quân, lòng
vàng chua xót, giọt lụy tràn trề. Tuy chàng không dám trách Trời, nhưng
mà nghĩ tới cha chết còn nằm tại nhà, mẹ già phải đeo mối thảm, thì chàng
nát gan đứt ruột, nuốt đắng trêu cay.

Ði mấy ngày lên tới Bắc Giang, tứ bề rừng rậm, hai bên đường chim

kêu vượn hú, trước mặt non núi chập chồng. Hai mươi tên quân đi giải
Thanh Tòng, chúng nó một là vì tánh tình, hai là vì chức phận của chàng,
nên không nỡ bó buộc nghiêm khắc. Chúng nó mở trói để cho chàng đi
thong thả, và chia nhau phân nửa đi trước, phân nửa đi sau, còn chàng đi
giữa, coi ra chẳng khác nào như một vị công tử dẫn quân đi chơi.

Mặt trời đã xế bóng, ngọn gió phất đầu nhành. Thanh Tòng với quân

chậm rãi mà đi, chàng thì đau đớn niềm riêng, quân thì xót thương hoạn
nạn. Thình lình nghe phía sau lưng có tiếng kêu rằng: „Xin Công tử chậm
chậm chờ anh em tôi với''.

Thanh Tòng ngừng bước ngó lại thì thấy Ðinh Hổ đương chạy theo,

phía sau lại có Ðinh Long với Tô Hộ nữa. Chàng tưởng ở nhà còn xảy nguy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.