NÀNG IDO - Trang 115

Chương 7

Iđo đắm mình vào thưởng thức những suy ngẫm về cuộc sống, như là

người sau một thời gian dài khao khát ước mong giờ mới đến được nước
Italia... Nhưng lại đúng lúc rét mướt của tháng mười hai, cuối năm.

Nàng đọc sách, chơi đàn dương cầm, hay là ngồi trầm ngâm như một con

thiên nga rúc đầu vào cánh trốn lạnh.

Hết ngày nọ sang ngày kia cha nàng giục nàng hãy đi mua hàng, sắp xếp

lại đồ đạc trong phòng nàng, theo ý muốn, hay mua váy áo, mua hoa, mua
sách, mua các bản nhạc. Nhưng Iđo chỉ mua sách, bất kể sách tốt hay xấu.
Nàng chỉ mua theo tên sách. Có lúc mua đến ba, bốn quyển thỉnh thoảng
nàng cảm thấy xấu hổ khi đọc một quyển sách nào đó, vừa mới đọc nàng đã
cảm thấy chán ngán như cầm trong tay một của vất đi. Nàng ném nó vào
lửa không thương tiếc. Nàng không hề nghĩ tình yêu giống như các câu
chuyện tình trong tiểu thuyết nữa, mà nó là một cái gì đó trong sạch, không
chút vẩn đục, đó là một tình cảm vĩnh viễn giữa nam giới và phụ nữ. (Nàng
hiểu cái từ vĩnh viễn này như là đàn bà và trẻ con cảm thấy sự vĩnh viễn
của cuộc sống trên trái đất).

Có một lần, cha nàng nhắc đến Nôra, và bảo Iđo nên đến chơi với cô ta.
— Cô ấy đã đến thăm con, con nên đến đáp lễ. Cô ấy cũng là một nữ

nghệ sỹ và cô ấy hát thì... Chẳng phải vô ích mà cô ấy đã lớn lên giữa đàn
và sáo. Con có thể đệm đàn cho cô ấy hát, như vậy con sẽ thấy thời gian thú
vị hơn.

— Không, không ạ,- Iđo giật mình trả lời.

— Vì sao vậy?
— Chỉ vì...
— Một cô gái nghệ sỹ hơn cô ấy, con không thể tìm thấy trong thành

phố, trong cả tỉnh đâu!

— Không, không ạ...
— Nhưng nếu cha muốn vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.