NÀNG IDO - Trang 222

— Lạy chúa tôi, tôi vẫn hiểu được thứ ngôn ngữ mà ngài đang nói đấy

chứ! - Iđo nhắm mắt vào nói giọng khổ sở.

— Tôi vẫn nói rõ ràng dễ hiểu đấy chứ. Trong hôn nhân của chúng ra có

ba vấn đề sau: 1. Trong một năm sống chung này chúng ta có 100 nghìn
cuaron tiền hồi môn của tiểu thư. 2. Thực tế, chúng ta không phải là vợ
chồng thật, tôi không là chồng của tiểu thư, cho nên tôi chỉ là người quản lý
tiền nong cho tiểu thư mà thôi. 3. Sau đây một năm, chúng ta sẽ tính toán
lại từng khoản, để xem chúng ta tiêu hết bao nhiêu, còn lại bao nhiêu tôi
xin trả hết cho tiểu thư. Ngoài ra, tôi tiêu hết bao nhiêu, tôi cũng sẽ tính
riêng để rồi, lạy Chúa, nếu Chúa cho tôi đặc ân, tôi sẽ có tiền trả lại cho
tiểu thư đầy đủ. Còn nếu như Đức Chúa không ban ân huệ cho tôi, thì tôi
xin ghi giấy nợ và sẽ định thời hạn trả cho tiểu thư đến hết.

Iđo mặt biến sắc:
— Tôi không đồng ý, - nàng nói lắp bắp như người nghẹt thở. - Tôi

không thể chấp nhận được việc làm ấy, bởi vì như thế tôi sẽ tự cảm thấy tôi
như một món hàng mà ngài đã mua chịu.

Trobo nhún vai:

— Nếu tiểu thư không nhận số tiền nợ, thì tôi sẽ xin gửi số tiền ấy qua

ngân hàng dưới tên của tiểu thư, rồi người ta sẽ trao tiền lại cho tiểu thư.

Trong khi nói câu chuyện trên, họ vẫn tiếp tục ăn xúp rau với thịt bò xay.

Họ ăn như cái máy, không hiểu mình nhấc thìa lên, đặt xuống ra sao. Họ
đều cảm thấy căng thẳng.

Iđo không biết mình gọi món ăn gì. Nàng nói với bồi bàn một cách máy

móc sau khi thấy Trobo gọi món ăn gì đó:

— Mich auch

[7]

!

Câu nói cuối cùng của Trobo dường như đã làm nàng kiệt sức.
Trobo cũng cảm thấy khó chịu trong chuyện tính toán sòng phẳng, lạnh

lùng như vậy, cho nên khi uống cà phê đen, chàng bắt đầu chuyển hướng
câu chuyện:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.