NÀNG IDO - Trang 220

thế nào, có sẵn đồ gỗ, hay không có đồ gỗ?

Iđo ngớ ra nhìn Trobo, nàng không hiểu.

— Tùy ý ngài.
— Không phải đơn giản như thế, thưa tiểu thư. Nếu mà phải thuê cả đồ

gỗ thì sẽ rất đắt đấy. Bốn phòng mà có đồ gỗ thì rất tốn kém.

— Thế thì thuê không có đồ gỗ.

— Tôi thấy tiểu thư không hiểu vấn đề. Nếu như tôi sống có một mình,

tôi chỉ cần có một phòng thôi. Nhiều nhất là hai phòng. Đối với tôi, không
cần phải đặt ra vấn đề đồ gỗ trong nhà có phải bằng gỗ hồ đào hay là gỗ
thông rẻ tiền. Đối với tôi, cửa sổ là quan trọng nhất. Còn với tiểu thư lại
khác, tiểu thư cần có phòng khách, cần có phòng ngủ riêng, và tất nhiên đồ
gỗ trong phòng cũng phải sang trọng như khi tiểu thư ở nhà vậy.

— Tôi có đòi hỏi gì đâu. Tôi chỉ cần có một phòng riêng nho nhỏ thôi

mà...

— Chúng ta vẫn chưa hiểu nhau. Tôi chỉ muốn bàn xem chúng ta nên

thuê một căn nhà có sẵn đồ gỗ hay là chỉ thuê nhà rồi mua đồ gỗ đặt vào?
Bởi vì nếu một năm sau, tiểu thư trở về với bố đẻ, hoặc đi lấy người khác
thì tiểu thư cũng trở về nước Hung, đúng chưa nào? Bởi vì nếu chúng ta trở
về nước, thì việc chuyển đồ gỗ về sẽ rất tốn kém, gấp mấy lần số tiền mà ở
trong nước chúng ta sẽ mua được đồ gỗ mới.

— Thế thì... Nhưng mà, tôi đã nói rồi, tôi hoàn toàn tin ở ngài: trong một

năm, ngài hãy tự lo lắng sắp xếp lấy, bởi vì ngài là người chồng kia mà.

Một nụ cười phớt qua môi nàng.
Trobo lắc đầu:

— Tôi không phải là chồng tiểu thư. Tôi không phải là người lo lắng cho

tương lai sau này của tiểu thư, mặc dù, tôi sẽ đứng ra thuê nhà. Tiền thuê
nhà, tôi sẽ ghi hai phòng sang hóa đơn của tiểu thư, còn hai phòng khác sẽ
ghi vào hóa đơn của tôi. Nếu có cả nhà bếp nữa, thì khoản này chúng ta sẽ
chia nhau mỗi người một nửa tiền phí tổn. Chúng ta vẫn còn chưa bàn xem,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.