NÀNG IDO - Trang 218

— Vẻ đẹp của ý nghĩ. - Chàng lẩm bẩm một mình.
Còn tranh của họa sỹ Xinhe Merse không có hồn, không có suy nghĩ, chỉ

có màu và màu. Màu sắc ở đây thay thế sự suy nghĩ. Cơ thể người phụ nữ
được thể hiện bằng màu sắc.

Tranh của họa sỹ Pochirta có những đám mây bay trên thảm cỏ. Màu

xanh sẫm trên nền thảm cỏ màu xanh lá. Còn trong bức tranh của Cuorbet,
Bastien Lepage Manet, Xêzane Gôganh chàng không nhìn thấy có sự suy
nghĩ tưởng tượng trong tranh.

Vì sao những bức tranh của họ không làm rung động tâm hồn người

xem?

Cho đến giờ người ta vẫn thích đi tìm xem những bức tranh của các danh

họa châu Âu từ hàng trăm năm trước đây. Bây giờ có những tranh mới để
so sánh với tranh cũ, và trên bức tranh người ta sẽ biết được danh họa nào
sẽ bất tử, lưu danh muôn thuở!

Không phải màu sắc đóng vai trò quyết định, cũng chẳng phải do hình

họa được một bàn tay lão luyện quyết định. Khuôn mặt Maria là khuôn mặt
của một người phụ nữ trần giới. Người họa sỹ đã không nghĩ đến sắc đẹp
của thiên nhiên. Đúng là kiểu dùng rìu để bổ bức tường, thực tế rõ ràng trên
tranh... thiếu trí tưởng tượng... Mà trí tưởng tượng được phơi bày lại là sức
mạnh của tư tưởng!...

Sức mạnh của tư tưởng!...
Sức mạnh của tư tưởng là quyết định để cho bức tranh có tồn tại vĩnh

viễn hay không. Nhưng sự bất tử là gì?...

Chàng nhìn đồng hồ. Đã mười hai giờ ba mươi phút.
Chàng vội vàng quay ra, suýt nữa chàng húc phải Iđo.
— Ồ, tiểu thư làm sao mà lại ở đây?

I- đo chớp mắt chống chế:
— Không phải tôi tự đến, mà chúng tôi đang ngồi trên tàu điện đi qua

đây. Chị Miluska gặp một bà bạn người Đức. Chị ấy hỏi bà này xem căn hộ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.