NÀNG IDO - Trang 151

— Không đâu, chị sẽ ra khỏi nhà này. - Mình an ủi cô ấy.
— Em sẽ đi với chị! Hãy mang em đi với chị! Đừng để em ở lại!

Cô gái chắp hai tay cầu khẩn.
Mình ôm cô gái hôn.
— Chị sẵn lòng mang em theo, nhưng trước tiên cần phải hỏi cha mẹ em

đã.

— Tiểu thư đừng hỏi!
— Không, không thể được, phải hỏi chứ. Mà chắc chắn cha mẹ em sẽ

đồng ý thôi, vì như vậy em sẽ cách xa cậu Pista của em hơn mà.

— Pista sẽ đi cùng với em! - Cô ta vỗ tay kêu lên - Em đi đâu, Pista sẽ

theo đấy.

— Không chắc đâu, - mình nghĩ, - cô gái này chưa bao giờ đi tàu hỏa và

cũng không biết tên các thành phố. Mình đi thì mình chỉ báo địa chỉ cho
cha mẹ cô ấy biết thôi.

Mình soạn ra xem mình còn bao nhiêu tiền.
Mình kéo ngăn tủ ra và thấy cái ví vẫn nằm đó. Chợt lóe lên trong đầu

mình một ý nghĩ, mình đã để quên chiếc nhẫn kim cương của mình ở ngoài
mộ mẹ trong lúc trồng hoa.

Ngày 30 tháng 4
Ngày nào cũng như có một viên đá rủi ro rơi xuống đầu mình! Mình đã

đi lại được, sáng nay mình đến nhà thờ xưng tội.

Mình nói với linh mục rằng mình sẽ không đời nào chịu để cho người ta

bắt mình lấy một người chồng mà không phải do mình chọn.

Linh mục cũng nói rằng, ở hôn lễ trong nhà thờ, bao giờ linh mục cũng

hỏi các câu hỏi, trong đó có câu: “Có ai bắt buộc con trong việc kết hôn
không?”. Cần phải trả lời câu hỏi đó một cách thành thật bên bàn thờ.

Ngoài ra đức cha còn giải thích cho mình là không phải bao giờ đứa con

cũng hiểu hết ý muốn tốt của cha mẹ. Nhất là những đứa trẻ con nhà nghèo
không bao giờ được đến trường học, những đứa bé ấy khi lớn lên cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.