NÀNG IDO - Trang 152

thường xảy ra chuyện cha mẹ muốn điều tốt nhưng đứa con ấy lại hiểu sai
đi. Ông còn khuyên mình nên nhớ đến trường hợp vâng lời cha mẹ của
Abraham, đã dám hy sinh cả con trai độc nhất vì Đức Chúa.

Mình không thể làm vật hy sinh được. Nếu mà linh mục cũng chịu làm

một vật hy sinh, thì mình sẽ không buồn đến nhà thờ nữa.

Sau lễ xưng tội ấy, mình nghĩ rằng Abraham đã là một người không bình

thường khi chuẩn bị mang con mình đi giết, mà cậu con trai Izak thì hoặc
là điên, hoặc là không biết cha mình định làm điều đó.

Mình cảm thấy mình lại có tội khi nghĩ vậy, nhưng lễ thú tội đã xong rồi,

mình không thể nói gì thêm nữa.

Mình đi ra khỏi nhà thờ, và viết lên tờ giấy một hàng chữ: Những cuốn

sách có liên quan đến hôn nhân rồi mình đưa cho Panni mang đến cửa hiệu
sách (từ dạo phát hiện ra Bôđôky làm việc ở đó, mình không đến hiệu sách
nữa).

Cô gái cầm về cho mình ba cuốn sách.
Ở nhà, mình đã thấy có một bức điện chờ mình.
“Ba giờ cha sẽ về nhà, con hãy chờ cha.

Cha của con”.
Bụp, một viên gạch nữa lại rơi xuống đầu mình.
Chắc chắn Nôra sẽ kể cho cha mình nghe chuyện mình đuổi cô ta. Cha

mình sẽ buộc mình phải xin lỗi cô ta, thậm chí còn phải hôn tay cô ta nữa
chăng? Đúng là nhục nhã! Trong nhà này, những người hầu sẽ khinh mình.

Trái tim mình như bị rứt ra từng đoạn. Mình chắp tay cầu khẩn.
— Lạy Chúa Jêsu, Người hãy ban cho con nghị lực dồi dào, giống như

khi người lên đường đi tìm cây thánh giá.

Mình khẩn cầu tha thiết khiến lòng mình dịu đi. Mình cảm thấy cha mình

có thể lôi mình đến bên chân Nôra. Nhưng mà ông không thể nào làm nhục
mình được! Mình sẽ nói những điều ông mong muốn, nhưng không ai có
thể hiểu được mình đang nghĩ gì!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.