— Cha ơi, cuộc sống của con có phải là của con nữa không? Hay là cha
bắt buộc con phải là sở hữu của cha và hành động như một vật hy sinh?
Cha mẹ có quyền chọn chồng, vợ cho con xứng đôi vừa lứa, nhưng Chúa
cũng cho cô gái có quyền chọn lựa hay không?
Nếu như cha mình không nghĩ thế, thì không còn con đường nào khác là
phải ra khỏi nhà này. Tiền thì cha sẽ đưa cho mình một phần trong khoản
mình được thừa kế. Mình đủ mạnh để có thể đứng vững trên đôi chân của
mình. Mình đã học đủ để tự kiếm sống. Mình sẽ đi dạy trẻ, hoặc dạy các cô
gái nhỏ, nếu cần dạy cả người lớn nữa. Có điều mình sẽ không chuyển vào
ở nhà ai cả. Mình sẽ thuê một căn hộ rẻ tiền và sống ở đó. Khi mà tiền đã
vơi đi, mình đã có đủ quen biết để có thể sống bằng sức lao động của mình.
Mình sẽ tìm một người chồng. Ý Chúa đã sáng tạo ra cuộc đời này là
chim chóc cũng phải có đôi, vậy thì mình cũng sẽ tự kiếm được chồng cho
mình.
Ngày 29 tháng 4
Cha mình vẫn chưa về.
Mình đã ngồi dậy trên giường. Mình cũng thấy khỏe hơn. Mình xếp tất
cả đồ đạc của mình vào hòm. Nhưng mình sẽ chưa đi khỏi đây nếu mình
chưa báo cho cha mình biết.
Panni cũng lo lắng về trận ốm này của mình, cô ấy hay than khóc cùng
mình, cô ấy thấy mình khóc thì thường hỏi han mình tại sao?
— Chị không bị bệnh đâu Panni, em hãy hiểu rằng không thể bắt buộc
chị lấy một người mà chị không yêu được.
Cô ấy hiểu hết mặc dù tâm hồn cô ấy giản dị. Đôi môi cô ấy mấp máy
kêu lên:
— Tiểu thư đừng cho phép bất cứ ai làm vậy! Cô ấy ú ớ kêu ầm lên khiến
mình phải bịt mồm cô ấy lại.
Những lời đó khích lệ, củng cố thêm suy nghĩ của mình, như là một sự
tâm phúc, tin cậy.