NÀNG IDO - Trang 149

— Hãy cút xéo khỏi đây! Hôm nay tôi vẫn còn là chủ căn nhà này!
Cô ta quay người lủi mất như con chó bị dội nước nóng.

Đêm đầu tiên mình không ngủ được. Mình chỉ khóc, mình buồn nôn.

Mình đang trên đường đi đến cõi hư tàn đây. Cha mình chỉ muốn hất mình
ra đường, vậy mà mình lại cứ bắt buộc phải cư xử với ông cho lễ độ.

Mình biết tự tử là tội lớn nhất trong mười cái tội, mình chưa bao giờ

nghĩ tới chuyện vi phạm. Nhưng cuộc đời trước mắt mình đã bị cắt đứt!
Mình không còn biết đi đâu về đâu nữa, mình không có đường trở về!

Mình biết, trong nhà này không có cả súng dài lẫn súng ngắn. Nhưng

mình có thể ra cửa hàng mua được chăng? Có lẽ người ra không bán súng
cho phụ nữ, nhất là các cô gái mà trên nét mặt đầy vẻ muốn chết.

Trong nhà cũng không có cả thuốc độc, mà các hiệu thuốc cũng không

bán cái của ấy nữa. Mình đã nghĩ đến các kiểu chết đuối, chết treo cổ, chết
đói, chết chẹt bánh xe tầu hỏa. Mình tưởng tượng, mình chóng mặt ở trong
giường. Ôi nghĩ đến cái chết người ta không thể dùng từ “tôi muốn” được!

Ôi, bóng đêm, đen tối. Địa ngục mịt mùng! Không có đằng trước, chẳng

có đằng sau!

Mình lại cầu nguyện thành khẩn như là Đaniel cầu nguyện trong hang

đạo giáo, câu nói khiến mình nhớ lại: “... Con hãy cứng rắn lên”.

Nước mắt mình lại ứa ra.
— Chúa của con, người muốn cho Nôra cưỡi lên cổ con ư? Không,

Người không bao giờ muốn có sự độc ác! Người chỉ muốn những điều tốt
lành mà thôi!

Ý nghĩ đó khiến trái tim mình dịu đi. Mình ngủ thiếp.

Ngày 28 tháng 4
Cha mình vẫn chưa về.
Hôm nay mình đã khỏe hơn. Mình đã định sẽ bình tĩnh hỏi cha bằng một

tâm hồn trong sạch rằng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.