NÀNG IDO - Trang 183

Trobo đỡ Iđo lên xe, chàng cầm lấy tấm da bò đen dùng để phủ chân.

Chàng sửa lại phía dưới và vô tình chạm vào chân Iđo. Chàng cũng không
để ý rằng hành động đó đã tỏ ra thân mật hơn là mối quan hệ của họ.

— Đi được rồi - chàng nói.

Nhà của vị quan tòa trong làng có một phòng trọ. Ngồi bên bàn, chàng

đã nhanh chóng thỏa thuận với chủ nhà. Iđo không nói với Trobo là đừng
để nàng phải đợi lâu. Nàng không nghe đến sự thỏa thuận của bà chủ nhà
cùng Trobo. Nàng đang say sưa đọc tiếp, đứng gần họ đọc sách, như là sự
việc kia chẳng liên quan gì tới nàng.

Tối hôm sau, khoảng 9 giờ tối, Trobo đến. Cổng đã khóa, con chó trong

sân giận dữ sủa.

Cửa sổ phòng trọ của Iđo nhìn ra ngoài phố có tiếng gõ.

— Tôi đây, thưa tiểu thư.
Nàng vén rèm nhìn ra, rồi cầm nến đến gần cửa thì thấy rõ Trobo, nàng

mới mở cánh cửa kính bên trong ra. Iđo trong chiếc áo khoác, nhưng tóc đã
thả xuống, thò đầu ra ngoài cửa sổ. Nàng mở cả cánh cửa kính bên ngoài.
Tay nàng nắm vào cổ áo khoác dựng lên để che kín cổ.

— Lạy đức thánh, ngài làm tôi giật cả mình.

— Xin tiểu thư thứ lỗi, tôi không nghĩ rằng tiểu thư đi nằm sớm thế.
— Tôi vừa mới đi nằm được năm phút.
— Tôi chỉ đến để hỏi xem tiểu thư có bình an?

— Cám ơn ngài. Không có gì đặc biệt cả.
— Nơi ăn ở ra sao, có dễ chịu không?
— Cám ơn ngài, cũng tàm tạm.

— Tiểu thư có điều gì cần nói không?
— Không ạ.
Tay Trobo cầm một gói gì đó bó bằng sợi len, chàng nói vẻ áy náy.

— Tôi rất ái ngại, vì tôi mà tiểu thư...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.