NÀNG IDO - Trang 186

— Không có ai - Iđo trả lời nét mặt thẫn thờ.
Sau đó nét mặt nàng lại linh hoạt:

— Ở Muychen có các trường đại học không?
— Tôi không rõ, có lẽ có đấy. Nhưng vì sao tiểu thư lại nghĩ đến việc đó,

hay là tiểu thư định đi học?

Iđo chớp mắt:

— Không phải tôi muốn học mà tôi tưởng ngài định theo học.
Nàng quay mặt nhìn ra cửa sổ, tàu đã chạy qua Visegradi. Thời tiết đang

mùa xuân, ánh mặt trời và không khí đã ấm. Trên cánh đồng, tất cả cây cỏ
đều xanh lá, hoa đã nở. Cây liễu rủ cành lá xanh, cây ăn quả đã ra hoa.
Giữa màu xanh đó là một vệt trắng như cánh cò của sông Đanuyp sải dài
xuyên qua không gian.

Trobo chống cùi tay vào đùi và bàn tay ôm lấy đầu vẻ suy nghĩ, cái đầu

cứ lắc lư. Iđo cầm quyển sách lên định đọc thì bất ngờ ánh mắt nàng nhìn
sang Trobo và thấy cái cổ Trobo như bé lại so với cổ áo rộng, và trong cổ
áo lấp lánh một sợi dây chuyền vàng mỏng manh.

Iđo dừng mắt nhìn vào sợi dây chuyền. Đó là thứ mà phụ nữ vẫn đeo.

Chắc chắn, mặt dây chuyền là một bức ảnh đức mẹ Maria, lồng trong hình
bầu dục bằng vàng. Tất nhiên cái mặt dây chuyền đó còn in hình mờ mờ
qua lần áo sơ mi.

Tại sao sợi dây chuyền lại ở trên cổ Trobo? Lần đầu tiên khi chàng rời

đất Hung sang Muychen học, chính em gái chàng đã trao nó cho chàng.

— Anh hãy nhìn này Trobo, đây là di vật còn lại của mẹ mà em được

giữ. Em rất muốn anh hãy đeo nó. Bởi vì đức mẹ sẽ phù hộ cho anh.

Trobo vì tình cảm của em gái, vì kỷ niệm của mẹ mà chàng đã cho phép

Zôlan đeo vào cổ chàng. Từ dạo đó chàng vẫn đeo.

Iđo lúc đó cũng nghĩ, chắc chắn chiếc dây chuyền này là của cô gái có

trán cao, người đã đợi Trobo ở ga và đón Trobo với sự âu yếm, nồng nhiệt,
cô gái mà vì cô, nàng đã phải ở trọ nhà ông quan tòa bốn ngày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.