NÀNG IDO - Trang 197

— Thế còn các nhà soạn nhạc Pháp?
— Tôi thích nhạc của Gounod, Bizet... những bản nhạc ngắn dễ ưa. Sau

đó tôi lại trở về với Bettoven. Tôi có thể chơi nhạc của Bettoven mà không
hề nhìn bản nhạc.

— Chỉ chơi bằng trí nhớ, đôi tay thôi ư? Thế quý bà đánh quãng một

phần tám âm điệu ra sao?

— Tôi có thể đánh liên tục.
— Không thể thế được.

— Quen tay thôi mà.
Họ đàm luận với nhau về âm nhạc. Vẻ mặt Trobo buồn chán ngồi cạnh

họ. Khi ông người Pháp giới thiệu, chàng cũng đáp lễ với một sự chán ngán
như vậy. Chàng nhìn thấy trên tay người Pháp đó có một chiếc nhẫn cưới
giống hệt như ở trên ngón tay chàng và tay Iđo.

— Tiểu thư hãy dịch cho ông ta biết, tôi rất tiếc không biết tiếng Pháp,

nhất là âm nhạc thì tôi lại càng mù tịt - Trobo nói.

Đến một ga, tàu đỗ lại, một người ngồi bên trái Trobo xuống ga.
— Nếu ngài muốn, tôi sẽ sang ngồi chỗ đó - Iđo nói với Trobo bằng

tiếng Hung.

— Vì sao tôi lại đòi hỏi như vậy cơ chứ, khi mà tiểu thư cảm thấy dễ

chịu có người chuyện trò giải trí.

Iđo đứng lên.
— Tôi rất tiếc phải ngồi sang chỗ kia - nàng nói với ông người Pháp -

bởi vì ngồi đây tôi cảm thấy gió lùa dưới chân.

Nàng ngồi qua bên trái Trobo.

— Vì sao tiểu thư lại bỏ chỗ cũ? - Trobo hỏi vẻ thờ ơ.
— Vì ông ta đã nói những lời bay bướm quá, - Iđo lãnh đạm trả lời.
Trobo nhún vai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.