NÀNG IDO - Trang 196

— Người ta bảo rằng đi trên tàu không nên đọc sách - ông người Pháp

lắc đầu nói nghiêm chỉnh - bởi vì những chữ in sẽ làm hỏng mắt. Đối với
đôi mắt đặc biệt của bà thì chắc nó sẽ gây ảnh hưởng đấy!

Ông ta nói, mắt liếc nhìn Trobo.

Trobo ngồi vẻ lãnh đạm, chàng không hiểu họ nói chuyện gì, chàng biết

tiếng Pháp rất ít, đủ để đi lại, tìm khách sạn, hỏi đường xá, tìm tiệm ăn mà
thôi. Nhưng qua giọng nói và nét mặt của người đàn ông Pháp chàng biết
ông ta đang tán tỉnh Iđo.

Iđo mỉm cười.
— Ông là bác sỹ nhãn khoa chăng?

— Không, tôi là nhạc trưởng, nhưng một người chỉ huy dàn nhạc cũng

quan tâm đến câu hỏi: đôi mắt kia có giá trị hay không chứ? Đối với những
người chưa đến ba mươi tuổi thì điều đó chẳng có nghĩa lý gì, nhưng khi
người ta đã bốn mươi tuổi người ta sẽ cảm thấy tuổi trẻ đang trôi qua và sẽ
biết luyến tiếc.

Từ lâu, Iđo đã ước muốn biết ai là nhạc sỹ đã viết bản nhạc Ave Maria.

Từ ở trong trường dòng, nàng cũng yêu thích bản nhạc đó, nhưng không
may, bản nhạc đó lại bị xé mất chỗ có tên nhạc sỹ từ lâu ở trên đầu bản
nhạc có đến năm mươi chữ viết tay của mọi người viết dự đoán đến năm
mươi tên tác giả. Vậy thì ai là tác giả thật? Liệu người nhạc trưởng này có
biết không? Nàng chú ý hỏi:

— Ông chỉ huy nhạc ở nhà ư?

— Thưa bà ở nhà hát - ông ta trả lời nhã nhặn.
Iđo thất vọng chớp chớp hàng mi đen.
— Tôi lại không biết gì về nhạc ở nhà hát cả.

— Quý bà không biết ư? Vậy thì quý bà biết nhạc gì?
— Tôi chỉ biết nhạc cổ điển.
— Quý bà yêu thích nhà soạn nhạc Mendelson.

— Tôi yêu thích Bettoven, nhưng tôi cũng thích nhạc của Mendelson.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.