NÀNG IDO - Trang 194

— Nhưng những người khác họ nhìn thấy, họ sẽ nói tôi thế nào? Bởi vì

trước họ, tiểu thư vẫn là vợ của tôi. Tôi hy vọng rằng, chúng ta không gặp
phải những chuyện đó nữa.

Họ lại im bặt đi tiếp, họ vào khách sạn, đi lên buồng của họ.

Trobo đứng trước cửa phòng Iđo gật đầu chào lịch thiệp.
Một vài phút sau, chàng nghe thấy tiếng chìa khóa trong cửa buồng, Iđo

nhẹ nhàng xoay vòng khóa vào.

Buổi sáng, họ tiếp tục lên tàu đi Muychen.

Iđo không hề tỏ vẻ sốt ruột trên quãng đường dài này. Họ cũng chẳng cần

xuống Salzbung.

Bây giờ họ đã ngồi tàu hạng hai. Trước khi đi, Trobo đã báo cho Iđo biết,

từ đây họ sẽ không mua vé hạng nhất. Bởi vì chỉ có trên đất Hung là người
ta vốn có sỹ diện coi trọng hình thức từ xưa đến nay mà thôi. Nếu như anh
thuộc hạng dân thượng lưu mà tàu hạng hai, hạng ba thì người ta sẽ nhìn
anh vẻ nghi ngờ hoặc ngược lại, nếu anh mặc quần áo thường dân mà ngồi
lên toa hạng nhất thì cũng sẽ gây nghi ngờ cho những người xung quanh.
Còn ở nước Đức, người ta dễ hiểu và tin nhau hơn. Người ta không đánh
giá bằng hình thức.

— Nếu tôi đi một mình, tôi chỉ cần mua vé tàu hạng ba thôi - Trobo nói -

ở đó không hề có những ánh mắt nghi ngờ hoặc theo dõi. Ở nước này, một
tôn ông hay một quý bà đều có thể đi lẫn cùng thường dân được, hay là tiểu
thư không bao giờ nghĩ đến chuyện tiết kiệm, thưa tiểu thư?

— Tôi cũng chẳng biết nữa - Iđo nhún vai - từ nhỏ đến khi tôi tròn mười

chín tuổi, tôi không bao giờ có tiền trong tay cả.

— Thế bây giờ tiểu thư đã được bao nhiêu tuổi? - xin lỗi vì tôi đã hỏi câu

hỏi đó! Nhưng chẳng lẽ là một người chồng tôi lại không biết tuổi của vợ
tôi ư?

— Tôi đã được mười chín tuổi ba tuần rồi. Chúng ta cứ đi tàu hạng ba

cũng được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.