NÀNG IDO - Trang 204

— Thế thì em làm mẫu phải không?!
Nàng cũng chưa hiểu “làm mẫu cho chồng vẽ” là thế nào. Những người

phụ nữ cũng tò mò hỏi Iđo xem Trobo làm thế nào mà quen được Iđo?

Cũng may Iđo không phải trả lời những câu hỏi đó, vì người khác đã lại

hỏi tiếp điều khác, nào là: “Hai vợ chồng có thuê nhà ở không? Nấu ăn lấy
hay ra tiệm?”

— Điều này thì em chưa bàn với nhà em, - Iđo bối rối trả lời.
— Tất nhiên, tình yêu lớn mà!...

Rồi họ cười rộ lên.
— Chỉ cần lấy được nhau thôi, còn thì quên tất cả!
— Các em cưới từ bao giờ? - chị họa sỹ to béo hỏi Iđo.

— Hôn lễ mới chỉ được gần một tuần thôi.
— Chỉ một tuần ư?
— Trobo luôn luôn là một người đặc biệt - Mikey lắc đầu bình luận, -

cậu ta không hề viết dù chỉ một dòng rằng cậu ta có vị hôn thê, có con bồ
câu của cậu ta, và cậu ta đã có đôi. Ít nhất, cậu cũng phải khai xem cậu hái
được bông hồng này ở đâu?

Trobo hơi bất ngờ vì câu hỏi. Còn Iđo vẻ mặt nghiêm trang nhìn xuống

bàn.

— Ở đâu ư? - Cuối cùng Trobo trả lời, - ở cạnh chiếc đàn Pianô, ở trong

phòng khách chứ đâu. Cứ một trăm cuộc hôn nhân thì chín chín cuộc bắt
đầu bên cạnh chiếc pianô trong phòng khách. Những chuyện thế này thì tìm
ở trong cuốn tiểu thuyết còn thú vị hơn. Cậu xúc cho mình một ít thịt nấu ớt
nữa đi.

Một chàng họa sỹ có đôi tai dựng đứng lên, ngồi bên cạnh người phụ nữ

mắt nhỏ giống người Hy lạp, nói giọng ngọt ngào:

— Cứ nhìn vợ Trobo thì hiểu ngay, vì sao Trobo lại phải lấy vợ thôi.
Cả hội cười rộ lên vui vẻ. Không khí hân hoan, chuyện nở như ngô rang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.