NÀNG IDO - Trang 226

hình vẽ, cô gái mặc áo hay khỏa thân. Cả hai bản vẽ đều có vẻ nguệch
ngoạc như là của trẻ con học vẽ vậy.

Iđo bắt đầu nghĩ đến chuyện đi thăm đáp lễ bạn bè, sau khi đến đó ở

được ba ngày. Điều này cũng phù hợp với ý kiến của Trobo, nhưng theo
chàng, đối với tất cả mọi người chỉ nên đến thăm hỏi thôi, còn nhận ăn cơm
chiều chỉ đến vài người thân mà chàng điểm tên cho Iđo biết. Đối với
những người bạn độc thân thì chỉ cần một mình Trobo đi thôi. Còn người
nào có gia đình, thì họ sẽ đi cả hai vợ chồng. Riêng anh chàng Kenđer, tuy
chung sống với Miluska đã có con nhưng Trobo vẫn tính là độc thân, và Iđo
không phải đến.

Iđo nhìn đồng hồ, đã quá ba giờ chiều. Nàng có nên vào phòng làm việc

gọi Trobo hay là đợi đến khi chàng đi ra?

Có lẽ tốt hơn cả là nên đợi.
Nhưng rồi nàng nghe thấy có tiếng người nói chuyện trong phòng Trobo

- giọng nói của Trobo mỗi lúc một to hơn, nhỏ dần lại, rồi lại to lên.

— Anh bạn cứ nghĩ mình như là con ong trở về tổ và trong túi mình có

bạc triệu ấy.

Chàng nói chuyện với ai? Chắc là một người bạn Hung. Người đó có

phải là người mà nàng đã gặp ở trong bữa ăn hôm mới đến không?

— Nhưng mà mình có xin của cậu một đồng xu nào đâu. - Một giọng

đàn ông cắt ngang lời Trobo vẻ tự ái, - mình chỉ mời cậu đến nhà chúng
mình và làm cha mẹ đỡ đầu cho con chúng mình. Nếu cậu chưa có vợ thì
mình cũng không nghĩ đến chuyện này đâu. Chúng mình đã là bạn tốt của
nhau kia mà. Mình tưởng là cậu sẽ vui vẻ nhận lời chứ.

Iđo tiến đến gần cánh cửa để nghe.
— Nhưng mà cậu lại bắt đầu sự than vãn rằng vợ cậu đau ốm, đã hai

tháng nay cậu không bán được tranh nào. - Trobo nói.

— Ba tháng chứ không phải là hai, ba tháng rưỡi, - giọng nói kia chữa

lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.