NÀNG IDO - Trang 228

— Chắc cậu cũng biết, vợ mình đau dạ dày, không thể nào khỏi được cả.

Những lúc cô ta không đau thì cô ta làm việc như một con chó săn vậy, và
chỉ có tối mới nghĩ đến ăn uống. Mà cũng vì thế mà mình gắn bó với cô ta
đấy. Cậu hãy mở lòng thương xót mình, cho mình một trăm mác thôi, đã
lâu rồi mình không được vòi vĩnh cậu, mình cố vẽ tranh đấy chứ, nhưng giá
rẻ mạt quá cậu ạ.

— Cậu hãy nghe đây, rồi nói lại cho những cậu bạn chỉ quen ăn tiêu

hoang toàng biết là mình cưới vợ không phải là đào mỏ, không cưới vợ vì
tiền.

— Không phải vì tiền? Mà cũng phải, với một người phụ nữ đẹp như vợ

cậu thì không phải cưới vì tiền rồi.

— Cậu nhìn thấy vợ mình chẳng có đồ trang sức nào trên người! Ngay

cả đến cái vòng đeo tay cô ấy cũng chẳng có.

— Thế thì cậu lấy đâu ra tiền mà thuê cả một căn nhà lộng lẫy thế này?

Khói thuốc lá bay lên mù mịt che khuất cả cô gái đang ngồi.
— Mình cũng xin hỏi cậu đây. Mình đã bao giờ hỏi cậu có bao nhiêu tiền

trong ví chưa? Chẳng lẽ người ta lại không có quyền dùng tiền để thuê nhà
ở, khi mới bắt tay vào làm việc sao?

— Nào, nào, mình tưởng...

— Khi mà mình rời đây đi, mình còn chưa làm được điều gì hay ho cả,

Kenđer, mình nợ nần gì cậu đâu nhỉ?...

— Không.
— Thế đấy, trong đầu mình đầy những tưởng tượng suy nghĩ về hội họa,

mình cảm thấy vừa bước chân lên đất Muychen này, là cảm hứng nghệ
thuật lại trỗi dậy, mình muốn làm việc.

— Thôi thì cậu hãy cho mình xin năm mươi mác cũng được Trobo ạ.

Mình xin cậu hãy thương tình cảnh của mình.

— Cậu hãy bình tĩnh lại đã nào...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.