NÀNG IDO - Trang 239

cổng. Và những người chịu ngồi cho ông vẽ. Ông lấy một miếng vải khoác
trên vai người mẫu và thế là ông vẽ cái đầu người theo đạo, hay là đầu
người La mã, đầu người Hy lạp. Người ta chỉ ngồi mẫu cho ông hai ngày,
nhưng ông chỉ vẽ theo kiểu đường nét, hoặc dùng mầu, còn kiểu đánh bóng
độ đậm nhạt thì ông là bàn tay một nghệ sỹ bậc thầy. Ông không đủ kiên
nhẫn và chăm chỉ để vẽ cả thân người. Ông là người thiếu nghị lực. Ông già
thuộc loại người biết tất cả. Cần phải làm thế nào, nhưng ông lại không đủ
nghị lực để thực hiện ý muốn. Ông già sống như vậy đó. Tất nhiên ông
sống rất kham khổ chỉ có bánh và nước còn sau khi bán tranh ông lại vào
uống bia, và ăn món gì đó nóng và rẻ tiền. Cách đây hai mươi năm ông đón
Janchi từ nước Hung qua đây. Anh ta là con mồ côi của một nhà nông dân.
Cha mẹ anh ra chết cùng một ngày, hình như bị chết vì lửa ấy.

Chàng mải dõi theo câu chuyện của mình, không nhận ra là họ lại đang

quay về nhà. Iđo ngạc nhiên nhưng im lặng.

Một chiếc xe chở chai bia ồn ào chạy qua, cắt ngang lời nói của Trobo.

Hoặc là sự im lặng bất thường của Iđo đã khiến Trobo sực tỉnh:

— Xin tiểu thư tha lỗi, vì tôi đã để tiểu thư đứng đợi bên ngoài, nhưng

trong phòng của ông già bừa bãi quá, tiểu thư sẽ cảm thấy khó chịu, chỉ có
chủ nhật Janchi mới quét dọn cho ông thôi. Lược, bàn chải, dép, bình nấu
cà phê, tất cả đều được chất lên bàn cả. Ngoài ra lại còn...

Trobo lắc đầu, im bặt.

Khi về đến phố nhà họ, Trobo mới nói:
— Hôm nay chúng ta chưa đến được nhà Xêlê. Thôi để mai. À, mai

không được rồi, tôi có việc bận chiều mai. Để ngày kia vậy nhé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.