NÀNG IDO - Trang 253

— Thế không phải cháu đã nghĩ tới bác ư?
Trobo sờ cằm kinh ngạc.

— Cháu ư?
— Thế thì không phải cháu rồi. - Cái hôm cháu đến thăm bác ấy, trưa

hôm sau chính vợ cháu đã đến, cô ấy mang cho bác một ca xúp. Một ca xúp
còn nóng và ngon. Trông cô ấy thật giống thiên sứ của Đức Chúa từ đầu
đến chân. Cô ấy còn dọn dẹp phòng cho bác. Trobo, cháu được Chúa ưu ái
quá, Đức Chúa đã chia cho cháu một thiên thần phù trợ. Nhưng cô ấy đi
đâu rồi?

Trobo vẫn còn sửng sốt khó tin.

— Cháu không biết, chắc cô ấy qua chơi nhà hàng xóm.
— Sau đó ngày nào cô ấy cũng đến, nếu không đến được, cô ấy lại cho

người hầu mang đến... Không, Trobo, bác không dám nhận lòng tốt của cô
ấy đâu. Cả cuộc đời bác đã kinh tởm những sự làm ơn rồi. Bác khó lòng nói
lên từ cám ơn. Trong cuộc đời bác đã không thể chịu nổi một sự ràng buộc
nào kể cả mối liên quan vợ chồng, hoặc bất cứ một sự hàm ơn nào. Thực ra,
bác cũng chưa bao giờ gặp được một thiên thần nào như vợ cháu cả.

— Thôi bác đừng băn khoăn nữa! Bác hãy vào đây với cháu và xem

cháu đã làm gì nhé. Tốt nhất, bác hãy góp ý cho tranh của cháu nhé.

Chàng dẫn ông già vào phòng làm việc.
Trên hai cái giá vẽ to, có sẵn hai bức tranh. Một bức toàn cảnh một gia

đình bình dân đang ngồi quanh bàn. Giữa bàn có một chiếc đèn dầu. Khuôn
mặt mọi người đã được vẽ màu hồng sữa. Đó là hai người đàn bà và ba
người đàn ông. Một chú bé đứng sau lưng họ. Một người đàn ông đang đọc,
còn các khuôn mặt khác đều hướng về phía ông ta.

Bức tranh kia là người phụ nữ có đôi cánh dơi. Cả hai bức gần như đã

đến độ kết thúc.

— Bác hút thuốc đi, thuốc này nhẹ thôi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.