NÀNG IDO - Trang 267

người phụ nữ Hungari ở lại, Iđo là người thứ tư. Tất nhiên như vậy sẽ
không có trò chơi oái ăm kia.

Ngày hôm đó là ngày vui sướng của Iđo. Kể từ khi số phận trớ trêu, cay

độc quàng lên cổ họ cái ách bất hạnh trong năm, thì chí ít ra tới tận bây giờ
Iđo cũng còn có một niềm vui, như là các thiên thần xà xuống, ném cho
nàng một niềm vui.

Ngày chủ nhật đó, buổi sáng, Iđo nhận được một bức thư của cha nàng.

Một bức thư gửi đảm bảo, phong bì mang nhãn hiệu cửa hiệu buôn bán
rượu của ông Ô. Pêter, và ông Stern.

Thế có ngạc nhiên không chứ!
Ai là Stern? Có phải là ông bạn thân của cha nàng không? Vì sao lại có

tên ông ta ở đây?

Trong phong bì có một cái gì cồm cộm như hình chiếc chìa khóa. Ngay

đằng sau phong bì cũng có viết lên dòng chữ bằng hai loại tiếng Hung và
tiếng Đức:

Vật bảo đảm: Chìa khóa!
Nhưng niềm vui không phải bắt nguồn từ chỗ cô con gái nhận được bức

thư đó. Giữa hai cha con đã có một sự rạn nứt quá lớn, để trong cuộc sống
không còn có một điều gì chung sống cả. Iđo từ khi tới đây, chỉ gửi cho cha
một tấm bưu ảnh trên có viết: nàng sống ở Muychen, tên phố, số nhà nàng
ở. Nàng cũng chẳng nghĩ phải có thư trả lời, mà nàng cũng chẳng mong
đợi. Vì thế nàng cảm thấy sợ hãi, run rẩy, pha lẫn sự ngạc nhiên khi bóc
thư. Cha nàng gửi chìa khóa gì vậy? để làm gì?

Bọc xung quanh chìa khóa là tờ giấy trắng, trên đó có viết vài dòng:
“Con gái thân yêu. Cô hầu gái yêu quý của con, cái cô Panni mà con

hôn cô ta lúc từ giã ấy, đã mang chiếc nhẫn của con đi bán cho hiệu kim
hoàn. Cảnh sát đã bắt giữ và cô ta khai đó là nhẫn của con. Cả ví tiền và
tiền của con họ cũng tìm thấy trong hành lý của cô ta. Cha gửi tất cả theo
đường bưu điện tên con.

Con hãy sống hạnh phúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.