NÀNG IDO - Trang 265

— Như vậy là chúng ta sẽ đi. Nhưng tôi chỉ xin báo trước, những người

nghệ sỹ rất tinh nghịch và hay đùa quá trớn đấy. Nếu như có nhiều phụ nữ,
họ sẽ chơi trò tìm bạn ấy.

Iđo nhún vai:

— Trò chơi đó thì có gì đáng sợ nhỉ, chúng ta cứ đi.
— Hừm, không phải đơn giản đâu.
— Tôi chẳng thấy có gì đáng ngại cả. Hồi còn ở trong trường dòng, chủ

nhật nào, chúng tôi cũng chơi trò đó. Ngay đến các nữ tu, rồi các học sinh
nhỏ hơn cũng chơi cùng kia mà.

— Trò này khác lắm, tôi đã chẳng nói với tiểu thư, các nghệ sỹ phóng

túng như những con dê xổng chuồng chạy trên bãi cỏ ư?

— Tôi vẫn chưa hiểu, ngài lo chuyện gì đấy?
— Không phải là lo lắng mà là... ở đâu đó có các cô gái, là ở đó các họa

sỹ thường hay chơi trò cầm đồ... Ngay cả các cô có chồng rồi họ cũng
chẳng tha...

— Thế thì cũng có chuyện gì đâu. Ngài vẫn thường đóng vai ông chồng

đạt lắm kia mà, ngay cả khi chẳng ở trong trò chơi cũng vậy.

— Đã đành vậy, nhưng mà... Tôi đã bắt đầu hiểu là trong trường dòng

các trò chơi có khác ở ngoài đời. Ở đây các trò chơi như vậy thường được
giới thanh niên ghép cho các hình phạt tếu lắm.

— Thế thế càng vui chứ sao. Cuộc sống của tôi ở trong trường dòng vốn

đã u ám rồi, bây giờ là dịp được ra ngoài ánh sáng, sống với sự vui vẻ, chắc
là sẽ vui lắm đây.

— Tiểu thư vẫn chưa hiểu. Có những hình phạt mà các chàng trai phải

hôn các cô gái. Ngược lại các cô cũng phải hôn các chàng trai. Còn phụ nữ
đã có chồng thì phải hôn chồng của họ.

Trobo nói giọng đau khổ như là người ta đang nói chuyện phải tiêm

chủng đậu vậy.

Iđo bối rối nhìn Trobo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.