NÀNG IDO - Trang 362

Iđo hơi tự ái tí chút vì nàng không tránh nổi cái hôn tay của Trobo,

nhưng trái tim sung sướng rộn ràng, nàng bỏ chạy vào phòng mình.

Trobo lại vẽ tiếp.

Chàng vẽ thêm bên cạnh chỗ thiên thần nằm có vài ngọn rau dền, rau

mồng tơi, ngọn cỏ... Những thứ gì mà chàng còn phải diễn tả sự hoang dã
của trái đất so với miền nào đó mà thiên thần ở. Ngay cả như tranh của
Munkasy chỉ vì nghĩ ra, vẽ bên cạnh Đức Chúa Krixtus là những ngọn giáo
La mã chĩa lên trời, thế mà hình tượng đó đã trở nên bài học cho các học
viên hội họa, được ghi vào lịch sử hội họa. Chỉ cần các đường nét và ánh
sáng trong tranh phù hợp với nhau.

Lúc ngày, chàng đã đóng gói tất cả những bức tranh lớn nhỏ, những thứ

để còn làm tiếp tục vào một hòm riêng gởi về Buđapest. Chàng chỉ để lại
những bức tranh để bán và chàng tiếp tục vẽ thêm các bức tranh mới nữa.
Sau lưng các bức tranh, chàng viết sẵn giá tiền bằng các ký hiệu riêng để
cho Iđo có thể biết mà bán. Riêng ở bức tranh Zôlan, chàng không đề gì
vào đó cả, Iđo hiểu tranh này không bán.

Các tay buôn tranh đều mua, Iđo thường nói gấp hai - ba lần cái giá ghi

sau tranh để cho họ mặc cả. Nàng cười thầm, bởi vì họ thường mua tranh
cao hơn cái giá Trobo đã định.

Có một người Pháp cũng đến mua tranh, ông ta chọn nhiều tranh, trị giá

cả thảy là năm ngàn mác.

— Nhưng mà phải cho tôi thêm cả quyển vở phác thảo này của họa sỹ,

và cả bức tranh người đàn bà tóc nâu không bán kia nữa.

Iđo biết những thứ đó không được tính toán để bán, nên nàng yêu cầu

ông ta ngày hôm sau hoặc buổi chiều hãy đến lại. Ông ta không thể chờ lâu
được, bởi vì một giờ chiều tầu đã chạy về Pari.

— Thế thì ông hãy chờ khoảng một giờ nữa, ông quay lại đây “s'il vous

plait, monsieur”.

Và nàng khoác áo choàng lông chạy đến phòng vẽ của Trobo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.