NÀNG IDO - Trang 371

— Thì ngài đã nói: Tôi có thể đi nếu tôi thích là gì. Tôi là một người phụ

nữ trong sạch, chẳng lẽ tôi lại nói: Tôi không đi, tôi ở lại đây ư?

Nước mắt lại chảy tràn lên mặt nàng, nàng ôm hai tay lên mặt.

Trobo chạy vội đến.
— Tôi cầu xin em hãy ở lại!
Vừa nói, chàng vừa nhẹ nhàng ôm lấy người Iđo, và hôn lên đôi tay ướt

đẫm nước mắt đang để trên mặt nàng.

Chàng làm việc đó hoàn toàn tự nhiên như là chúng ta an ủi đứa trẻ đang

khóc vậy. Chàng không hề nghĩ đến chàng, đến những điều quy định riêng,
và không nghĩ đến phản ứng của Iđo.

— Tôi đã nói rằng dù chúng ta sống cạnh nhau như “hai người dưng”,

nhưng từ bàn tay tốt đẹp của em, tôi không cảm thấy xa lạ. Nào em hãy lại
đây, ngồi xuống nào. Tôi đã nhiều khi phải suy nghĩ, nếu như đến một ngày
nào đó hết năm chung sống của chúng ta, tôi sẽ lấy làm tiếc khi nhìn em ra
đi. Nào, em đừng khóc nữa. Em hãy tha lỗi cho tôi, nếu tôi có lỗi. Em tha
thứ cho tôi thì em hãy ngồi xuống đây và cho tôi hôn tay.

Iđo đưa tay cho Trobo. Trobo hôn tay và họ lại ngồi xuống bên bàn.

— Nhưng mà ngài phải hứa với em một điều, - Iđo nhỏ nhẻ nói và lau

nước mắt, - ngài hãy cất quyển sổ này vào lại hòm của ngài, và chìa khóa,
ngài hãy cất vào túi ngài. Ngài nói điều vừa rồi bất ngờ quá, vả lại ở nơi đất
khách quê người này, em làm gì có chỗ nào mà đi?

— Em tự làm khổ mình rồi.
Chàng báo tin tuần tới chàng đóng gói hết tranh vào và họ sẽ trở về

Buđapest.

— Ngày mai chúng ta sẽ đi chia tay với bạn bè. Nếu như em tán thành,

chúng ta sẽ mời họ lại ăn tối. Cũng ở cái tiệm mà hồi nọ họ đã đón chúng ta
ấy.

Chàng mừng thầm, trong bụng, vì chàng đã rõ Iđo không có ai cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.