NÀNG IDO - Trang 62

Đôi mắt nàng đẫm lệ, đôi môi run rẩy. Đôi tay giơ lên vẻ cầu khẩn.
Cha nàng nhíu đôi lông mày vẻ khổ sở lúng túng.

— Thế này con ạ, cha đã có thể mang con về nhà rồi, nhưng con biết

đấy, trong nhà ta không có người phụ nữ nào trông nom con được cả. Tất cả
người phục vụ đều là nông dân. Ngay từ khi cha gửi con vào trường này,
cha đã thử đi tìm người phụ nữ đáng kính trọng đó, nhưng cha không chịu
được một người nào cả. Họ chỉ cần ở trong nhà khoảng ba tháng thôi, là có
thể hiểu ngay được họ có phải là người phụ nữ quý phái hay là hạng lăng
loàn? Vậy mà, họ không chịu đến ở... Có một điều cha hiểu, họ còn trẻ và
ngôi nhà của chúng ta buồn tẻ không hợp với họ. Bây giờ cha lại nghĩ rằng,
cha sẽ tìm cho con một bà quý tộc già, có học vấn, một người có thể chăm
nom được con.

Iđo cảm thấy giật mình lo sợ. Một bà quý tộc già khiến nàng nghĩ ngay

đến bà giám đốc với ánh mắt nhìn lạnh lùng khắc nghiệt. Vậy thoát ở đây,
lại gặp ở nhà chăng...?

— Cha đừng tìm nữa - nàng lẩm nhẩm, mí mắt cụp xuống.

— Nhưng mà nếu bắt buộc.
— Không bắt buộc phải vậy.
Giọng cha nàng bắt đầu gay gắt:

— Phải vậy, nếu như con là một tiểu thư có học thức thì bên con luôn

phải có một bà đáng kính trong thay thế mẹ con. Một tiểu thư không được
ra phố một mình. Con cần phải đợi.

— Đến bao giờ ạ, thưa cha?
— Đến lúc nào cha tìm được một phu nhân. Còn cha nhắc con rằng cái

từ “con muốn” ấy, con đừng bao giờ nói. Trong nhà của cha chỉ có một
người được phép nói “tôi muốn” đó là cha. Mẹ con ngày trước cũng không
hiểu điều đó, nhưng nay con đã tốt nghiệp trung học, con có học thức hơn,
giữa muôn ngàn kiến thức con học được, thì nên hiểu biết một điều, con cái
trong nhà không được nói với cha rằng “con muốn”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.