NÀNG IDO - Trang 60

— Con không biết.
— Thế cha con không bao giờ nói ư?

— Không ạ.
— Thế tài sản nhà con có bao nhiêu?
— Con không biết.

— Vô lý, chẳng lẽ con không biết được sao?
— Con chỉ nhớ cái hầm rượu ở nhà thôi, ở trong đó có rất nhiều thùng,

nhiều không đếm được. Đã lâu lắm rồi con không ở nhà.

Bà giám đốc vẻ trầm ngâm nhìn sang cạnh bàn.

— Thôi được, để mai này ta sẽ nói chuyện với cha con, nếu cha con đến.

Trong thời gian này con hãy ở tạm trong phòng của nữ sinh đã. Rồi Sơ
Ilôna sẽ xếp phòng cho con sau.

Iđo cúi chào, đờ đẫn đi ra cửa.
Mười ngày chờ đợi cha, mà Iđo cảm thấy dài chừng mười ngàn năm.

Một ngày nữ giáo sỹ Ôttilia gọi Iđo ra khỏi phòng tập đàn Piano, Iđo chạy
nhanh ra phòng khách.

Cha nàng chưa có ở đấy. Nàng chờ khoảng mười lăm phút sau, mới nghe

thấy tiếng chân cha bước từ phòng bà giám đốc ra... Cha nàng đã tới đó
trước.

Ông mặc chiếc áo choàng dài màu đen. Khuôn mặt tươi tỉnh, râu ria nhẵn

nhụi. Ông cầm mũ trong tay, bước đi vẻ trầm tư, suy nghĩ như là đang chăm
chú nhẩm tính các viên gạch men màu đen trắng theo từng bước chân.

Iđo sung sướng chạy lại phía cha, nàng hôn cha và có thể nhìn rõ qua

từng thớ thịt, nét mặt của nàng đang hồi hộp chờ đợi cha đến thế nào.

— Cha rất mừng con đã tốt nghiệp loại xuất sắc. - Cha nàng bắt đầu.
Nàng nhìn thấy trên mặt cha nàng niềm vui có vẻ ngượng ngập, nói đúng

hơn là cả sự hồi hộp nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.