NÀNG IDO - Trang 74

tầu, lại phải trả tiền vé. Nàng biết điều đó qua lời các nữ giáo sỹ. Nàng nghĩ
nhiều tới bà nhũ mẫu của nàng, giá như bà tới thăm nàng một lần nữa nàng
sẽ vay tiền bà, hoặc xin bà dẫn đi cùng. Khi đã ở nhà rồi, nàng sẽ ở trong
phòng mẹ nàng, phòng của nàng, vậy thì cha nàng không thể đuổi nàng đi
được nữa.

Tuần chay đầu tiên, xẩy ra một chuyện: Trong giờ tập đàn piano, một cô

học sinh nội trú tên là Zôlan đang giơ hai tay lên để chuẩn bị đánh xuống
phím đàn, chợt cô dừng tay lại quay sang nhìn Iđo vẻ mặt bí mật, tin cậy:

— Cô giáo có giữ bí mật được không?
Iđo ngạc nhiên mở to mắt.
— Bí mật cái gì?

— Trước tiên cô hãy thề trước Chúa đi đã, bởi vì em cũng đã thề mới

biết được đấy.

— Nhưng có quan trọng không chứ?
— Cô cứ thề trước Chúa đi, rằng cô sẽ không nói cho ai biết...

— Xin thề trước Chúa!
— Bạn Fozeko nhận được một bức thư.
Iđo lập tức hiểu ngay đó là thư gì. Hồi nàng còn đi học, nàng cũng

thường nghe các bạn xì xào những chuyện như vậy. Tiếng xì xào cứ lan
truyền trong đám học sinh, như là những cây sậy vờn gió trên núi, tựa hồ có
những linh hồn bay trên không trung thì thào. Rồi đây tất cả nữ sinh sẽ nói
thầm cho nhau nghe:

— Fozeko nhận được một cái thư.
Tất nhiên tiếng thầm thì đó sẽ đến lúc lọt tai các nữ giáo sỹ. Bức thư sẽ

bị tịch thu và em học sinh đó sẽ bị trừng phạt về tội giấu giếm.

Nàng biết, các học sinh ngoại trú thường hay chơi trò giả vờ viết thư tình

cho một cô gái nào đó trong trường. Cô gái đó tưởng thật, viết thư trả lời
nhờ họ mang ra. Iđo đã từng nhìn thấy có đến hơn mười trường hợp bị lừa
ấy. Thậm chí, có lần một nữ sinh nội trú đã mắc phải trò lừa đảo đó, người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.