NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 116

Cô bé lại tới biệt thự nhà học Âu.

“Xin bác nói lại với Âu Thần”, cô bé nói với người quản gia, “từ giờ

tới sáng sớm mai nếu như không điện thoại cho cháu thì sau này xin anh ấy
đừng xuất hiện trước mặt cháu nữa”.

“Nhưng tôi không liên lạc được với Thiếu gia đâu!” Người quản gia

hoang mang, ông ấy chỉ phụ trách dọn dẹp, quản lý ngôi biệt thự, chỉ có
Thẩm quản gia mới là người theo sát phục vụ Thiếu gia.

Cô bé cười, ánh mắt kiên định, “Bác luôn có cách mà”.

Cơm tối, Lạc Hi đã thu dọn hết tất cả đồ dùng để có thể quay lại cô nhi

viện bất kỳ lúc nào. Tiểu Trừng u uất ngồi ăn cơm, vừa ăn vừa lau nước
mắt rơi lã chã lên mặt bàn, đôi mắt to khóc sưng đỏ. Bố day dứt không yên,
bảo: “Không phải vội!”. Lạc Hi bình tĩnh nói ngày mai một mình mình có
thể tự bắt xe bus quay về cô nhi viện cũng được, thủ tục nhận nuôi có thể
đợi sau này giao lại cũng không muộn.

Ngón tay Hạ Mạt cứng đờ cầm chặt đôi đũa.

Cô nhi viện…

Cô nhi viện, mười mấy đứa trẻ chui rúc ngủ chung trong một phòng;

đánh nhau, tranh cướp mỗi lần bữa sáng có phát kẹo. Trong cô nhi viện,
bọn trẻ liên tiếp được người ta lựa chọn đem về nuôi, lại liên tiếp bị người
ta trả lại. Đứa nào được chọn nuôi thì vênh vang tự đắc, đứa nào bị trả lại
đau khổ, ngồi thu mình u uất trước những lời trêu chọc mỉa mai của lũ trẻ
cùng sống trong cô nhi viện. Dù gì đi nữa, cô bé không bao giờ muốn quay
trở lại cô nhi viện, bất luận phải dùng tới thủ đoạn nào.

Thế mà, Lạc Hi lại đang rất bình tĩnh như không, thờ ơ lãnh đạm, nụ

cười lạnh lùng, đôi mắt cũng lạnh tanh như thể đã biết trước được kết cục
sẽ phải là như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.