Cô bé ngạc nhiên, “Lạc Hi mà không đi, bố chỉ có thể chọn con đường
thất nghiệp thôi ư?”.
Bố ôm đầu, thân hình bố đồ sộ bất lực từ từ ngồi phịch xuống bệ đá
giống như một con gấu lớn già yếu, kiệt sức, vô cùng mệt mỏi.
Cô bé nhìn chằm chặp vào người đàn ông đó.
Trong ánh mắt có một nỗi đau không thuộc lứa tuổi cô bé.
“Xin thứ lỗi… nếu như lúc đầu con không nhờ vả Âu Thần Thiếu
gia… bố cũng chẳng có được công việc này… nếu như Âu Thần Thiếu gia
không đuổi bố… bố sẽ…”, tiếng bố nghẹn ngào, “hãy thứ lỗi… không có ai
nhận bố… thất nghiệp… thật đáng sợ… rất đáng sợ…”.
Hạ Mạt cắn chặt môi.
Môi cô bé đau nhói.
Cổ họng cô bé cũng bỏng rát như lửa thiêu.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Mạt đứng trước cánh cổng lớn biệt thự nhà họ
Âu, người quản gia và cô hầu gái cung kính đáp lễ, họ bảo với cô Thiếu gia
đã bay sang Pháp từ chiều hôm qua rồi. Cô bé bấm số di động của Âu
Thần, mười mấy lần, điện thoại của cô chỉ trả lời một câu: “Xin lỗi, số quý
khách vừa gọi hiện đã khóa máy”.
Hạ Mạt gập máy lại.
Cô bé ngồi trong lớp học, xung quanh các bạn đang nói cười vui vẻ.
Mùa hè đã về không ngừng vẫy gọi trên những cây cao, qua kính cửa, Hạ
Mạt nhìn thấy Lạc Hi đang cầm giấy tờ đi ngang qua sân trường tới chỗ lớp
học.
Chiều, sau khi tan học, Hạ Mạt đưa Tiểu Trừng tới lớp học vẽ trước.