NÀNG TIÊN CÁ BONG BÓNG - Trang 322

tất cả mọi người đều muốn vứt bỏ anh, vì thế nên em đừng ảo tưởng anh sẽ
tin chuyện đó có thật, cũng đừng lừa anh thêm lần nữa”.

Lồng ngực Hạ Mạt như bị sắc đêm thâm trầm bao phủ. Cô nhìn Lạc

Hi, đôi mắt anh gần cô thế kia, màu đen huyền đẹp như mã não, chỉ cần gõ
nhẹ một cái là sẽ vỡ tan, thở dài thật khẽ, trái tim cô trở nên mềm yếu khó
hiểu.

Cô đưa hai tay ra, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt anh, nói: “Hãy quên hết

những lời em nói nhé, để cho gió trời cuốn đi”.

Nói rồi.

Cô dịu dàng đặt nụ hôn vào giữa trán anh.

Hạ Mạt cũng chẳng hiểu sao mình lại hành động như vậy. Có lẽ,

không phải bất cứ chuyện gì cũng buộc phải có lý do riêng của nó, giống
như lần đầu tiên thấy anh đứng dưới cây anh đào, anh từ từ quay đầu lại,
những cánh hoa nhỏ li ti màu phấn hồng, bậc đá xanh ẩm ướt, trong vườn
sương trắng tràn ngập, khoảng khắc ấy mãi mãi khắc sâu trong trí óc cô. Dù
thời gian đã lùi xa, cô mãi mãi ghi nhớ hình ảnh một thiếu niên tươi đẹp
đứng dưới gốc cây anh đào.

Bàn tay cô làm khuôn mặt Lạc Hi ấm lại.

Trong đôi mắt đen sương khí lại dần xuất hiện, màn đêm yên tĩnh, anh

ngơ ngẩn nhìn cô, như đứa trẻ quên đường lạc lối, giây phút này tất cả mọi
ngụy trang đều đã biến mất.

“Vậy, giờ đây em còn thích hắn ta nữa không?”

Anh hỏi cô, giọng thăm dò.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.