Nhạt nhòa hờ hững, cô nhớ lại tối hôm đó dưới gốc cây anh đào năm
năm về trước, gió đêm thổi lành lạnh, anh đau khổ tuyệt vọng nhìn cô, thần
sắc cô lạnh lùng, cô quăng sợi ren lụa vào không trung, một đêm không có
ánh sao, trong vườn, giữa những làn sương trắng, anh tuyệt vọng kêu gào
gọi tên cô, cô kiên quyết quay người bỏ đi…
Cô đã nghe thấy…
Kỳ thực…
Cô cũng đã nhìn thấy…
Nhưng, nỗi căm hận trong khoảnh khắc toàn bộ thế giới bị hủy hoại đã
khiến cô mất hết lý trí để rồi trút giận vào anh, đêm đó năm năm trước, cô
đã chọn cách tàn nhẫn nhất làm tổn thương anh.
…
“Chuyện năm đó cô đối với Thiếu gia, tôi đã tận mắt chứng kiến tất
cả.” Thẩm quản gia nhìn cô, nỗi hận ẩn chứa trong đôi mắt. “Cô đã làm tổn
thương đến Thiếu gia, chắc hẳn với cậu ấy, cô đã không còn chút tình yêu
thương, thế thì… thế thì, xin cô đừng để Thiếu gia nhớ ra mình. Nỗi đau
thương cô đem đến cho Thiếu gia đã quá nhiều.”
…
Hạ Mạt thản nhiên mỉm cười.
Trông cô rất bình tĩnh, nhưng bên trong trái tim, những tình cảm phức
tạp, đắng cay, chua chát như thủy triều đang trỗi dậy. Ráng chiều từ từ biến
mất nơi chân trời bên ngoài cửa sổ, bóng đêm buông dần, hàng lông mày cô
giãn dần ra, chỉ còn đôi môi vẫn trắng nhợt.
“Tôi không quen anh.”