Từ khi tận mắt nhìn thấy Lạc Hi ở nhà Hạ Mạt, Âu Thần đã có cảm
giác bất ổn, hơi thở nguy hiểm phát tán quanh người Lạc Hi. Tuy Hạ Mạt
đã nói chẳng để ý tới Lạc Hi, nhưng, Âu Thần vẫn không yên tâm. Vì cái
thằng Lạc Hi đó, ở căng tin trường cô bé đã gỡ tay Âu Thần ra; vì cái thằng
Lạc Hi đó, cô bé tính cách lỳ lợm thờ ơ lại dũng cảm xuất đầu lộ diện ở
phòng Giảm thị.
Hạ Mạt hít một hơi sâu, nhặt lại chiếc khăn giúp Âu Thần lau tóc. Lần
này động tác nhẹ nhàng mềm mại hơn rất nhiều, cô bé vừa lau vừa nói nhỏ:
“Thế nào, anh có giúp em không?”
Âu Thần lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc Lạc Hi có quan hệ gì với em?”
“Anh ta được bố nhận làm con nuôi, là người anh Tiểu Trừng yêu
thích”.
“Chỉ thế sao?”
Cô bé lườm Âu Thần.
“Không vậy thì còn thế nào nữa?”
Hạ Mạt bỏ chiếc khăn xuống đưa tay vuốt tóc Âu Thần, tóc cũng đã
gần khô. Cô bé lại dùng ngón tay nhẹ nhàng chải tóc Âu Thần. Hạ Mạt bật
cười, hỏi:
“Lại ghen rồi chứ gì?”
Được cô bé chải tóc nhẹ nhàng êm ái, tức giận trong lòng Âu Thần
cũng dịu xuống. Nét mặt hơi mất tự nhiên, Âu Thần ho một tiếng, quay mặt
lại, nói:
“Em đã nắm tay Lạc Hi”.
Nụ cười biến mất, Hạ Mạt nhặt chiếc khăn lau hai tay mình thật mạnh.