Cây anh đào tươi tốt rậm rạp.
Hạ Mạt ôm gối ngồi trên bệ đá dưới gốc cây, yên lặng nhìn bầu trời
tuyệt đẹp nghe bố nói chuyện. Từ khi Lạc Hi về sống trong nhà, đã lâu lắm
rồi cô bé không ngồi cùng bố nói chuyện như thế này.
“Tiểu Hi không phải là đứa trộm cắp”.
Bố nói với cô bé, tình cảm phức tạp thể hiện trên gương mặt.
“Dạ”.
Cô bé yên lặng nhìn những vì sao trên bầu trời đêm, những vì sao
nhấp nháy, chúng đúng là chẳng có gì phải phiền lòng.
“Tiểu Mạt à, bố biết con không thích Tiểu Hi lắm, nhưng… con hãy
tin là Tiểu Hi nó tuyệt đối không phải là đứa trộm cắp”.
“Tại sao ạ?”
“Bố và mẹ đẻ của Tiểu Hi là bạn học hồi cấp hai”, bố nhớ lại, tiếng nói
chậm rãi, “cô ấy là nữ sinh xuất sắc nhất trong lớp, xinh đẹp, học giỏi, tính
tình rất hay, đối xử với bạn bè trong lớp nhiệt tình, mọi người trong lớp đều
quý mến cô ấy”.
“Bố đã yêu thầm mẹ của Lạc Hi?”. Chính xác, tất nhiên là phải như
vậy, bố và mẹ là bạn học thời trung học, vì thế mẹ biết rõ tình yêu đầu đời
của bố, nên khi Lạc Hi đến sống cùng mẹ rất hay để ý hắn.
“Hồi đó hầu như tất cả bọn con trai trong lớp đều thầm yêu cô ấy”, bố
ngượng ngùng, “hồi đó bố béo lắm, còn béo hơn cả bây giờ, bọn con gái
trong lớp đều không thích nói chuyện với bố, chỉ có cô ấy lần nào gặp bố
cũng gật đầu mỉm cười. Lần đó điểm thi của bố rất kém khiến thành tích
của lớp bị kéo xuống, cô giáo rất tức giận, bắt bố ra ngoài hành lang đứng