NẮNG VỠ - Trang 112

NẮNG VỠ

Lê Thanh Kỳ

www.dtv-ebook.com

Leo Ơi, Hàng Gì Mà Rẻ Thế!

Vợ con hắn bỏ về nhà bà ngoại. Trước khi cuốn nhau đi, mụ dặn: "Các

thứ đồ đạc em không mang đi một thứ gì, nhớ dùng xong lại để vào chỗ cũ.
Anh là chúa hay đãng trí". Hắn nghĩ bụng "Mẹ kiếp! Dặn như trẻ con, ông
mày đãng trí chứ có phải mất trí đâu".

Mụ đã ngồi lên xe, lại sực nhớ chạy vào: "À quên, anh hay ăn dấm,

nhớ cho cơm vào mẻ". Hắn không thèm nói gì. "Mẹ kiếp! người còn chả
thiết, thiết gì đến mẻ". Tiếng xe máy xa dần, hắn cũng dần tĩnh trí, như một
con tàu vừa mới vào ga, nghỉ ngơi vài phút rồi lại hành trình. Đã gần một
năm nay, căn nhà này giống như cái trại giam, mụ vợ hắn lúc nào cũng ra
dáng bà chúa ngục, cai quản tất cả, phủ định tuốt tuột, lúc nào cũng uốn
nắn như nhắc nhở phạm nhân; "nhớ phải cải tạo thật tốt để mau mau trở lại
với cộng đồng". Rồi già néo dây cũng đứt phựt.

- Thôi mày về nhà mày, tao ở nhà tao. - Hắn tuyên bố như thế. Vợ hắn

tròn mắt ngạc nhiên. Mụ nghĩ: "Lão chồng ra đòn này thật hiểm.".

- Anh đuổi mẹ con em đi thật à?

- Ừ. - Hắn thét lên, bụng nghĩ: "Chứ lại không à, như thế mới giải

quyết tận gốc". Mụ hạ giọng:

- Anh bình tĩnh lại, vì anh, vì con, thực tình em không muốn như thế...

"Định thanh lý hợp đồng à, không để cho dễ dàng như thế đâu nhé!". Mụ
thanh minh cho nhẹ tội:

- Em yêu anh chứ không yêu văn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.