NẮNG VỠ - Trang 138

- Thế thì những nhà cuối dãy chúng tôi vừa thiệt đơn lại vừa thiệt kép

à?

Tôi biết người nói câu trước là bà Hạnh đầu dãy, người nói sau là bà

Phúc cuối dãy. Họp tổ đến mấy lần vẫn chỉ nghe hai bà tranh luận với nhau.
Tình cảm thì không muốn mất mà tiền thì không chịu bỏ ra, cuối cùng mọi
người góp ý cho hai bà cứ làm đơn nhờ ông Phải can thiệp hộ. Hai người
đứng trước cửa nhà tôi tranh cãi làm mồi cho các bà trong khu phố kéo ra
họp thành một cái chợ bổ bán đường ống nước. Chị Bình nhà ở giữa dãy
bỗng nói:

- Cháu bảo với các cô thế này. Nếu tổ ta lắp một cái đường trục qua

đây, ắt phải qua cái đoạn ống nước nhà bác Phải. Thế nếu nhỡ bác âý không
cho thì làm thế nào?

- Không cho là thế nào? Đường ống của tổ là của tập thể, còn đường

ống nhà bác ấy là cá thể! Bà Thiệp liền kề với nhà chị Bình lên tiếng. Bà
Thông đang cầm mớ rau nhặt dở, tiếp vào: "Bà Thiệp nói phải. Nghe nói
ngày xưa nhà máy nước để phần một họng nước cho tập thể. Bây giờ tập
thể mới sử dụng, phải tháo cái đường ống nhà ông Phải ra, cho ăn vào với
đường ống của tổ, thế mới phải chứ!

- Thế nhỡ bác ấy nhất quyết không cho thì làm thế nào? Một chị bụng

chửa như thúng cái cũng bành bạch từ trong ngõ đi ra góp chuyện.

- Cái đó cứ để cho nhà máy người ta làm việc. Quyền hành ở trong

tay, người ta quyết định thế nào thì phải nghe thế ấy. Một ông Phải chứ đến
ba người cũng nghe hết! - Bà Thiệp bảo thế.

- Nếu vậy thì nhà ông Phải cũng phải đóng tiền. - Chị Bình khêu lên.

- Tất nhiên rồi…

- Tất nhiên rồi…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.