NẮNG VỠ - Trang 160

uống rượu và cứ suốt ngày kêu nhớ thương cô. Tết! Vi nghĩ không biết ai
đã nghĩ ra cái tết, tết có từ bao giờ? Ai đã phát minh ra nó? Ôi tết ơi, cái
định lượng thời gian ấy mới khắc nghiệt làm sao. Tết là gì mà khiến cho ai
ai cũng tất bật, vội vàng? Tết là gì mà đến nỗi làm cho những kẻ lao động
phải chạy đua với thiếu ăn, thiếu mặc, đến biết bao những phiền muộn
trong đời? Liệu những kẻ nghèo hèn như cô có mong được gì ở cái vận
may mỗi lần tết đến? Hay ngày càng phải cày sâu hơn vào cuộc sống vốn
đã nhọc nhằn...

"Đoàn tàu SE3 đang đỗ ở đường sắt số 2 sắp được lệnh chuyển bánh.

Mời quí khách cách xa đường sắt số 2 để đoàn tàu chuyển bánh được an
toàn".

Những dòng người hối hả, tất bật đi qua chỗ hai mẹ con đang đứng

giằng co.

Vi là hành khách cuối cùng.

Cô sắp bước qua cánh cửa soát vé, cô đã đi qua chỗ hai mẹ con nhà

kia. Nhà chờ trong ga thưa hẳn người đi, tiếng loa gọi khách của nhà tàu
thôi thúc. Người phụ nữ kia cố sức đẩy người con gái đi vào, cô con gái lại
vòng ra phía sau đẩy người mẹ vào trong. Một bàn chân Vi đã đặt trong sân
ga, cô nghe tiếng người phụ nữ nói đằng sau:

- Đã thế mẹ quyết ở lại với con, mẹ không đời nào lại để con bơ vơ

giữa đất khách quê người. Còn nếu không về, ông ấy có vào đây có đánh,
có chửi, có bỏ mẹ, mẹ cũng cam lòng.

Vi bỗng thấy lòng cô nghẹn lại. Phải đúng rồi, tết là cái khoảng thời

gian có định lượng, có cái đích, có cái thời khắc thiêng liêng nhất lúc
chuyển giao thời gian giữa năm cũ với năm mới, là cái lúc làm cho người ta
dễ yếu mềm nhất, dễ tha thứ nhất và thật cảm động biết bao, hạnh phúc biết
bao được ở giữa những người thân hân hoan đón chào năm mới, một năm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.