NẮNG VỠ - Trang 161

mới đầy sức sống, đầy hy vọng, đầy niềm vui và sẽ thăng hoa trên cái nền
kết quả của năm cũ đi qua. Vi bước nốt bàn chân qua cửa soát vé, cô nghe
rõ tiếng ken két của cánh cửa sắt đóng lại phía sau lưng. Chị Viên và Vân
giục Vi bước nhanh nhanh lên. Chiều trên sân ga Sài Gòn, nắng vàng như
màu mật ong và cô cảm giác thấy vị chan chát của nắng. Vi nghe tiếng
người con gái có cái trán dô ấy, con của người phụ nữ ấy hét lên:

- Nếu mẹ không về thì bố bỏ mẹ thật đấy!

Cô thấy lòng mình thắt lại. Chị Viên đã ngót ba mươi, mấy năm chị

cũng chả thiết về, tết cũng chả là gì hết, quê hương của chị đã dần gắn với
cái cối xay thịt Sài Gòn, nhưng còn hai mẹ con nhà kia? Tết là cần thiết,
không gì sánh được. Một năm làm việc gom lại chỉ có mấy ngày tết là ý
nghĩa nhất, thiêng liêng nhất, là một tấm vé đảm bảo hạnh phúc gia đình,
ngất ngây đoàn tụ.

- Mẹ lạy con, con vào đi, nhanh lên!

- Mẹ không về với bố thì con sẽ ở lại với mẹ, ra giêng mẹ con mình về

cũng được.

- Nếu mẹ con mình không có ai về thì ở nhà còn gì là tết!

Tiếng còi tàu rúc lên, tiếng còi trên miệng nhân viên toa xe róng riết

từng hồi. Sân ga lác đác bóng người. Tiếng người nhân viên soát vé quát
lên, tiếng người mẹ xin đừng đóng cửa, tiếng người con gái thét lên...

Vi quay phắt lại, cô không kịp nghĩ, cô chỉ kịp dặn lại hai chị tết này

về quê nhớ đến nhà em chơi. Cô lao nhanh lại phía cửa soát vé, đẩy hai
người nhân viên đang ngăn cô lại. Cô chạy đến bên người phụ nữ, đưa tấm
vé của mình rồi giục:

- Cô ơi, cô với bạn ấy vào ga đi, nhanh lên!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.