NẮNG VỠ - Trang 163

NẮNG VỠ

Lê Thanh Kỳ

www.dtv-ebook.com

Tân Cato

Lúc còn nhỏ cha tôi thường cho tôi đi cắt tóc.

Nơi cắt tóc ông thường đến là quán của chú Tân.

Quán của chú cách trường cha tôi dạy học không xa. Hàng ngày chú đi

xe đạp chở dụng cụ đồ nghề theo. Hết khách chú lại dọn đồ cho tất cả vào
chiếc túi da, buộc bên cạnh cái “Gácba ga" rồi ra về. Quán không phải khoá
vì không có cửa. Đằng trước có cái biển quảng cáo cắt dán bằng giấy màu
vàng bị mấy con gián đói quá ăn mất dấu á, một chữ T và một chữ C nên
thành Tân ca to. Chú biết vậy mà vẫn để vậy. Cha tôi thì bảo: “Chú Tân có
dán chữ X,Y, Z vào đấy thì người ta vẫn đến đây để cắt tóc".

Hiếm không mấy khi hai cha con tôi cùng cắt tóc một đợt. Gặp lúc

như thế chú thường hỏi:

- Thầy cắt trước hay cháu cắt trước? - Bao giờ chú cũng xưng hô trân

trọng như thế.

- Chú cứ cắt cho cháu trước. - Nói rồi cha tôi thong thả ngồi xuống

chiếc ghế cạnh đấy. Nó là những thanh gỗ bắt chéo chân, căng bạt lên trên
làm mặt, có thể gấp lại gọn gàng. Tôi cũng ngồi lên trên một chiếc ghế như
thế nhưng chú chế thêm một chiếc tựa bằng gỗ cơ động ở phía sau. Chú
Tân quàng lên người tôi một chiếc khăn bằng vải dù hoa. Tay trái đỡ lấy
trán, tay phải đưa tông đơ chui vào đám tóc cắt rất ngọt rồi chú hất tóc trên
tông đơ xuống tấm vải. Tôi nhìn những sợi tóc nhỏ, mềm và vàng vàng
không như tóc của cha tôi vừa to vừa cứng. Qua chiếc gương soi, nhìn chú
chuyển chỗ liên tục cứ y như một thợ cầy, mỗi một lần đưa tông đơ, tóc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.