NẮNG VỠ - Trang 167

chú Tân vẩy ngay xuống đất. Cứ cạo xong chú lại lấy tay xoa xoa lên chỗ
vừa cạo, còn cha tôi hai mắt dim lại chắc lúc ấy đang cực kỳ dễ chịu. Có
lần cạo mặt cho tôi, chú cũng xoa xoa như thế khiến tôi rất chi là buồn ngủ.
Xong xuôi, chú đứng giật lùi ra xa ngắm nghía. Rồi bỗng nhiên chú bảo:

- Giá cái đầu của thầy Tập mà nằm lên trên cái cổ của Thủ trưởng

Tuân thì tốt quá!

Cha tôi cựa mình định đứng dậy, nét mặt trang nghiêm, cất giọng the

thé: “Chú đừng có nói ẩu như thế". Chú tiến lại ấn cha tôi ngồi xuống:
“Thầy cứ bình tĩnh, chưa xong đâu ạ" rồi vừa với tay lấy chiếc lược, tay kia
cầm chiếc kéo chải chải vuốt vuốt, tiếng kéo lách tách phứt đi những sợi
không chịu đứng vào hàng rồi thủng thẳng nói tiếp: “Em nói thật đấy!".

Lại lâu lắm tôi mới có dịp về thăm nhà vừa lúc cha tôi đi cắt tóc về,

nhìn thấy râu ria vẫn còn luộm thuộm, tôi hỏi:

- Sao cha cắt tóc mà không cạo râu?

Cha tôi chỉ “Ừ" một tiếng rồi đi vào trong nhà lấy ra một chiếc gương

treo tường, một miếng da nhám rộng bản và thật là ngạc nhiên khi cha tôi
vào nhà xách tiếp ra một chiếc ghế y hệt như chiếc ghế cắt tóc của chú Tân.
Nhìn cha tôi sắp xếp dụng cụ ra một phía góc hè tôi chợt nhận ra rằng đã
bao nhiêu năm nay hình bóng của chú Tân, cái công việc của một người thợ
cắt tóc, đơn giản và bé nhỏ ám vào không xoá mờ đi được. Bàn dao cạo râu
Philips có lưỡi cắt tỉa chạy tự động, cha tôi xếp lại bỏ vào vỏ hộp và chưa
dùng thêm một lần nào.

Tôi hiểu. Tôi đã hiểu cái điều mà tôi không biết đó là điều gì.

Tôi bắt đầu lăng xăng chạy vào phòng khách, xách chiếc phích nước

mang ra, lục trong chiếc túi tự tạo từng thứ đồ nghề mà cha tôi sắm: một cái
chổi lông cán tròn, một con dao cạo cán sừng, một chiếc kéo, một chiếc
lược nhựa màu nâu hệt như những thứ dụng cụ của chú Tân. Tôi bảo cha

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.