NẮNG VỠ - Trang 171

Trong thời gian xây dựng, ông hay về xem xét, còn mọi việc giao cho
người cháu họ trông nom. Vật liệu xây dựng sang thị trấn mua, gạch xây
mấy vạn viên xếp đầy ngoài vườn, còn nội thất sang trọng ông cho mua ở
thành phố mang về. Thợ nề thuê ngay ở quê, có quá nửa là con cháu trong
nhà, đứa nào cũng muốn tâng công, góp ý thế này, thế nọ, ông xua tay:
“Thôi, cứ theo thiết kế mà làm”. Có đứa tự ái nói dỗi: “Đấy rồi xem, đừng
tưởng thiết kế mà đẹp”. Công việc trôi chẩy chưa đầy hai tháng đã xong
phần thô. Nhìn công trình, ông Hương thấy vui vui. Có đứa thợ xây đứng
cạnh, cũng thuộc hàng con cháu trong nhà, hất hàm nói trống không: “Cái
nhà này mà đem về thành phố mà đặt thì ối tiền”, chị phụ vữa đứng gần đấy
mắng: “Mày nói chuyện với ai đấy, tao cho cái xẻng vào mồm bây giờ”, lúc
ấy nó mới quay ra hỏi: “Ông nhỉ?”, Ông Hương cười xoà, thông cảm. Thực
ra ông cũng không để ý mà chỉ để tâm vào công việc chẳng cứ gì ở quê, lũ
thanh niên đường phố cũng thế, toàn ăn nói mất dạy. Anh thợ cả nhẩy từ
trên giàn giáo xuống giục: “Ông xem khuôn cửa thế nào, lấy về để chèn”.
Chủ nhật sau ông Hương về lấy khuôn cửa. Trước kia cả làng ông làm nghề
mộc. Cánh thợ xẻ khoảng ba, bốn tốp, thợ làm nhà đông hơn, đông nhất
vẫn là thợ đóng đồ. Mang tiếng làng nghề mà cả làng không có nếp nhà gỗ
nào ra hồn, toàn xoan trong vườn hạ xuống, đòn tay thì tre bụi phá ra, cả
những cây còng queo cũng cắt nhả đưa lên, đóng dui mè cũng toàn tre cả;
thành ra nhìn nếp nhà lồi lõm, có chỗ trông tớn lên như rồng lộn. Còn thợ
đóng đồ thì thảm hại hơn nhiều, đồ đạc trong nhà toàn hòm gỗ sung, vừa
đựng lúa, vừa làm bàn thờ ông vải. Có nhà ông thợ mộc còn không có nổi
cái hòm bằng gỗ gáo, giỗ bố mẹ phải lấy cái dần ra để bày cỗ. Câu “sống
làm săng, chết bó chiếu” ở đâu không biết chứ ở cái làng thợ mộc nhà ông
thì không chối cãi vào đâu được... Ngày còn nhỏ ông Hương đã biết dọc
cưa, hút thuốc lào, chín tuổi đã biết đánh chắn, ù như xé vải. Thợ mộc các
cánh đi làm quanh năm, ngày tư ngày tết mới về đưa cho vợ ít tiền đong
lúa, còn túm lại đánh chắn, tổ tôm, xóc đĩa, cả làng là một sòng bạc. Đứa
thua bạc lại về xúc lúa của vợ đổ ra bán. Quanh năm đi làm tứ xứ, hễ về
nhà là rúc đầu vào cờ bạc, chỉ chết lũ đàn bà con gái quanh năm túi bụi cấy
gặt, lũ đàn ông thực chẳng giúp được gì, chỉ quen có việc thợ mộc, uống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.