NẮNG VỠ - Trang 66

lắm nhưng vờ nói dỗi: "Sao không đi nữa đi" rồi trả vờ không thèm nghe
máy: "Này, mẹ mày nói chuyện với thằng Lâm này". Mẹ như vồ lấy điện
thoại rồi chỉ nói được mỗi một tiếng a lô rồi khóc nức lên, tôi ở đầu này
cũng khóc. Mẹ tôi khóc mãi cũng chỉ gọi thêm được tiếng Lâm ơi rồi tôi
nghe thấy tiếng bố chen vào: "Bà để cho tôi nói chuyện với con". Tôi hiểu
bố tôi. Lúc này tôi không còn bé bỏng nhưng rất muốn ở bên ông. Tuổi 17
của bố tôi đẹp lắm! Tôi sinh ra trong thời bình. Bố tôi sinh trong thời loạn.
Tuổi 17 rờ rỡ bố làm đơn tình nguyện đi đánh giặc hừng hực khí thế. Tự
hào lắm chứ! Tuổi 17 của bố thật hào hùng, đẹp lóng lánh không một vết cá
nhân, hiến dâng tất cả. Hình ảnh của bố đẹp toàn vẹn, tự hào lắm, hả hê
lắm! Niềm tự hào đã nhuốm sang tôi bao năm cứ như phù sa bồi đắp và lũ
anh em tôi như những cái cây cứ chén dần cái thứ phù sa ấy. Đất nước
thống nhất, cha tôi trở về nhà đem theo ánh hào quang chiến thắng. Tôi thật
tự hào vì có một người cha như thế. Sau này, năm nào các bác, các chú
trong đơn vị cũng tụ họp ở nhà tôi, năm nào cũng kể lại cho nhau nghe
những chiến công, bùi ngùi nhớ người đồng đội đã hy sinh. Năm nào cũng
thế, mọi người góp tiền đánh chén một bữa, hào khí trận mạc như vẫn còn
chưa tan khói súng. Năm tôi vừa sang tuổi 17, lần đầu tiên tôi được ngồi
chung mâm như một người lớn. Lần đầu tiên chạm cốc. Lần đầu tiên tôi
đưa cái thứ cay cay vào họng rồi ho sặc sụa. Các bác cựu chiến binh được
một trận cười như phản pháo. Vô tư. Vô hại. Vui là chính.

Xuống ga, tôi thuê một chiếc tắc xi về nhà. Xe chạy từ nội thành ra

ngoại thành. Ba tôi ngắm nhìn thành phố khen Hà Nội nhiều cây xanh hơn
ở Sài Gòn, Hà Nội đúng là điệu đàng hơn Sài Gòn, Hà Nội đông đúc nhưng
tươm tất, đi làm mà cứ như đi chơi! Không như Sài Gòn cuồn cuộn và cật
lực. Xe chạy dần ra ngoại thành và bắt đầu lên đê sông Hồng. Ba thật sự bị
choáng ngợp hết ngoảnh bên này lại ngoảnh bên kia cửa xe. Thấy vậy tôi
bảo lái xe dừng lại cho ba tôi xuống ngắm nhìn con sông Hồng đang vào
mùa nặng gánh phù sa. Những cây cầu hiện đại bắc ngang qua dòng sông
ven bờ bát ngát ngô xanh. Ba tôi thật sự xúc động: "Miền Bắc đẹp quá con
ơi. Đất nước mình đẹp lắm! Chắc không đâu đẹp bằng". Gió se lạnh thổi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.