NẮNG VỠ - Trang 70

chén này tất phải uống chén khác, uống với người này mà không uống với
người kia là bất kính, sẽ bị giận, sẽ mất vui. Rượu là thế! Nghe người ta
bảo phát minh vĩ đại nhất của loài người là tìm ra tiền với rượu. Cả hai thứ
đó tôi thấy văn minh nhất song cũng đê tiện nhất. Chỉ khổ cho ba tôi mặt
thì đỏ, mắt mũi bị rượu xông cho chảy cả nước. Cuối cùng ai đến chúc, tôi
xin được phép uống thay ba. Tôi uống bừa, nói bừa: "Ở Sài Gòn, lượng
rượu cháu uống đủ chết đuối cả cái làng này". Thế là mọi "hoả lực" cáu tiết
tập trung vào tôi, bắn như "vãi đạn". Ấy thế mà nhiều bác chỉ ăn vài "viên
đạn" đã "hy sinh ngay tại trận địa". Nhìn các bác "chớ" ra như bơm nước,
tôi nghĩ thế mới là con người. Tôi càng uống càng hăng, ai chúc tôi chấp
hết. Bố tôi há hốc mồm ngạc nhiên. Ba tôi đã được giải vây. 17 tuổi tôi đã
làm quen với rượu, ở đây, chỗ này, với các bác đây. Một trong cái cổng vào
của sự sống là cái mồm. Cái cổng này tốn kém, xa xỉ, vô lối và hung dữ.
Mọi thứ năng lượng được đưa qua thực quản chỉ có rượu là hấp thụ nhanh
nhất và cũng nhanh tủi nhục nhất. Rượu là thứ dẫn tốt, từ lịch lãm đến be
bét, từ vui đến buồn, từ rộng lượng biến thành ti tiện, từ hiền lành biến
thành quỷ sứ…. Rượu cũng là thứ ma tuý hạ đẳng. Khi bị phê rượu thật
chẳng còn gì để mà nói. Tôi đang phê. Trong cơn phê tôi còn nhận ra mọi
người to tiếng với nhau, bới móc nhau từ cả những việc bỉ ổi, mất nết. Bác
Lung cười: "Vui quá nhỉ" rồi đứng dậy sang bàn bên cạnh vỗ vai chú Luân:
"Chú còn nhớ cái trận đánh ở Đồng Xoài không?" - "Dạ. Em còn nhớ chứ.
Quên cái gì thì quên, nhưng cái đó quên làm sao được" Rồi chú ấy khật khừ
nói với người bên cạnh: "Tôi được thưởng cái huân chương ở trận đánh ấy
đấy. Chà! Trận ấy choảng nhau với tiểu đoàn dù số 3 của Nguỵ. Bọn ấy
đánh cũng ra trò". Bác Lung tiếp: "Ông phải chia cái tiền huân chương cho
ông Lẫm với đấy". Chú Luân cười khà khà rồi rót đầy chén rượu, lâng
khâng đến đứng bên cạnh bố tôi: "Anh Lẫm à, suốt đời này em phải biết ơn
anh. Hôm ấy không có anh, em bị hai thằng Ngụy nó thịt rồi". Bố tôi nói
chuyện cho ba tôi nghe: "Cái trận ấy ác liệt quá anh sui ạ. Đánh giáp lá cà.
Tôi đang vận động thì nhìn thấy hai thằng lính dù đánh ngã chú Luân
xuống đống gạch vụn. Đúng là hôm ấy không có tôi đến kịp thì chú ấy đi
toong rồi. Cứu được chú ấy, tôi cũng bị xơi một nhát dao vào bụng đây"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.