NẮNG VỠ - Trang 72

Tôi biết người như ba nhạy cảm, yếu mềm và rất dễ

tổn thương.

Chúng tôi đến ga vừa lúc có một chuyến tàu Thống nhất rời bến. Tôi

lao đến phòng bán vé hỏi thăm. Họ nói thấy có hai vợ chồng người miền
Nam vừa mới mua vé trước khi tàu chạy. Trông họ vội lắm!

Bố tôi cứ vò đầu bứt tai: "Không biết tôi có làm điều gì phật ý anh sui

không?". Mẹ tôi thì càng sốt ruột hơn: "Hai người lần đầu ra Bắc đâu có
thông tỏ đường đất". Lý tỏ ra rất giận dữ, cứ luôn mồm cảu nhảu: "Ba má
làm cái gì kỳ vậy?". Chỉ có tôi là hiểu. Đã bao nhiêu năm nay cũng có biết
gì đâu. Tôi buồn. Tôi biết vì sao ba má tôi bỏ về mà không một lời từ
biệt.Vết thương đã lên da mà không quên. Tôi biết rồi nhưng chẳng nói
đâu. Nếu nói được cũng chả biết nói sao, giấu biệt trong lòng. Tôi sẽ cố
quên đi. Quên đi như cái chuyện của bố con tôi. Coi như nó đã từng không
xảy ra. Nhắc lại làm gì. Chỉ là sự vô tình thôi, nhưng xót ba lắm, ba ơi! Tôi
biết sau chuyến đi này trở về Lý sẽ giận ba má đến kỳ cùng. Chẳng ai nói
cho cô ấy biết đâu. Ba ơi, Hà Nội điệu đàng lắm phải không ba? Ba ra Bắc
đương trong mùa hoa cải. Hoa cải đẹp lắm phải không ba? Con tàu lao
nhanh rồi mất hút để lại những âm thanh từng tiếng chình chịch…

cằn cặt…chình chịch.

Chúng tôi uể oải ra về. Mọi người im lìm. Ai cũng mải theo những suy

nghĩ của mình. Chỉ có bé Diệu Linh là hồn nhiên cứ khăng khăng bảo ngoại
đi mua quà cho con. Lý ngồi tựa vào cửa xe, đôi mày nhíu lại. Nếu có nói,
chắc chỉ vẫn một câu "sao kỳ vậy?". Bố mẹ tôi liệu đoán ra sự tình? Tôi
nghe bố nói nhỏ vào tai mẹ: "Là lính, ai chả nhớ thương đồng đội của
mình". Xe bắt đầu chạy về làng. Bỗng nhiên bé Diệu Linh hét lên:

- Nội ơi! Ngoại con kìa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.