NẮNG VỠ - Trang 80

chân. Chị nhìn thúng bún rồi lo lắng, thở dài. Anh Lực cũng tỏ ra không
kém, lại gần chị, hỏi: Sao hôm nay không thấy đứa nào ra ăn nhỉ? Chị vặc:
Ông vào trong ấy mà hỏi. Anh Lực chẳng chia sẻ được gì liền quay ra rót
nước mời hai ông khách vừa mới ăn xong. Ông khách trông nửa như tiên,
nửa như nghệ sĩ cứ tấm tắc khen ngon mãi, ông mô tả bún ở đây giống như
bún riêu cua ăn bằng bát tàu ngày trước. Anh xe giục đi vì anh còn muốn
làm cuốc nữa. Ông lão hỏi hết bao nhiêu? Anh Lực tính: Sáu ngàn hai bát.
Ông trợn mắt ngạc nhiên: Ở Pari, một bát bún riêu chất lượng không được
như thế này, chỉ có bát to hơn thôi mà giá ba trăm đô một bát. Anh Lực
nhận tiền rồi cười: Đây có ba nghìn cũng chẳng có người ăn. Ông lão vừa
lắc đầu vừa đi ra:

- Thật tiếc cho một món ẩm thực Việt Nam. So với phở nó vừa lành,

dân dã, rẻ tiền mà độc đáo. Chết tiệt! Chết tiệt!

Trước khi xe chạy, ông lại còn đảo mắt nhìn lên bầu trời, tự vấn:

- Tôi vẫn cứ thắc mắc, mặt trời ở đây hình như mọc giật lùi.

Chị Cật từ trong đi ra bực mình vì những thắc mắc dở hơi. Kệ xác mặt

trời muốn mọc ở đâu thì mọc, muốn lặn ở đâu thì lặn, cũng chả liên quan gì
đến thúng bún vẫn còn đầy của chị. Chị nửa muốn vào công ty hỏi thăm
tình hình, nửa ngại ngần. Thấy vậy, anh Lực xung phong: Mẹ mày trông
hàng để tôi vào hỏi chú bảo vệ xem sao? Lúc anh Lực trở về mặt khó đăm
đăm. Chị Cật toan hỏi thì thấy thằng Bọi người trong xã dẫn theo một thanh
niên bước vào:

- Chị cho em một ấm chè?

- Chị không bán chè ấm, chỉ có nước chè pha sẵn thôi.

- Cũng được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.