Vì Jeb là vận động viên chuyên nghiệp, sự kiện hôm đó được rất nhiều
camera trên vách đá và trên cơ thể của anh ấy ghi lại. Trong đoạn video,
người ta có thể nghe thấy tiếng đập khi Jeb chạm vào phiến đá granit. Anh
vụt qua những chiếc máy quay và tiếp tục bay, sượt qua cả viền vách đá mà
anh vừa va vào.
Và đây là lúc mà cảm nhận thời gian của Jeb bị biến dạng. Như anh đã
mô tả: “Não tôi chia thành hai luồng suy nghĩ riêng biệt. Một bên chỉ chú ý
đến dữ liệu kỹ thuật. Bạn có hai lựa chọn: bạn không thể ghìm lại, nên bạn
sẽ bay tới trước và va đập, kết cục về cơ bản là sẽ chết. Hoặc, bạn có thể
ghìm lại, bung chiếc dù trên đầu và sau đó bị chảy máu cho đến chết trong
khi chờ được giải cứu.”
Đối với Jeb hai quá trình suy nghĩ riêng biệt này như kéo dài hàng phút:
“Như thể bạn đang vận hành quá nhanh đến nỗi nhận thức của bạn về mọi
thứ khác có vẻ chậm lại, và mọi thứ đều dài hơn. Thời gian trôi chậm lại và
bạn cảm thấy mọi thứ như quay chậm.”
Jeb đã kéo dù và tiếp đất với một cái chân, hai mắt cá chân và ba ngón
chân đều gãy. Sáu giây trôi qua giữa khoảnh khắc Jeb va vào đá, và thời
điểm anh kéo dù. Nhưng, giống như cú ngã của tôi từ mái nhà, khoảnh khắc
đó với anh dường như là lâu hơn.
Trải nghiệm chủ quan về thời gian trôi chậm lại đã được ghi nhận trong
nhiều trải nghiệm sống còn - ví dụ như tai nạn xe cộ hoặc bị cướp giật -
cũng như trong các sự kiện liên quan đến việc nhìn thấy người thân bị nguy
hiểm, chẳng hạn như một đứa trẻ rơi xuống hồ. Tất cả các ghi nhận này đều
có một cảm nhận nổi bật rằng các sự kiện đã diễn ra chậm hơn bình thường,
với nhiều chi tiết hết sức phong phú.
Khi tôi ngã xuống từ mái nhà, hoặc khi Jeb va vào vách đá, điều gì đã
xảy ra bên trong bộ não của chúng tôi? Thời gian có thực sự trôi chậm lại