NẮP BIỂN - Trang 23

Không hiểu sao những mảnh vỡ từ những lời nhận xét vô tâm của khách

hàng, như một em bé hỏi rằng “sao cửa hàng của cô không có màu đỏ”, hay
các bà khách bình luận “sao chẳng thấy ngọt, chẳng ngon lành gì”, “vẻ
ngoài trông tầm thường quá, tự nhiên thấy tiếc tiền bỏ ra mua”…, những
mảnh vỡ ấy lại găm mạnh vào tim hơn hẳn những lời khen ngợi như “Cửa
hàng vừa hiếm có, vị lại ngon không ngọt gắt, vẻ ngoài cũng đẹp” từ nhiều
người khác.

Có nhiều lần tôi đã thật sự nghĩ rằng có phải mình quá viển vông khi cố

gắng điều hành một cửa hàng đá bào với những món uống mộc mạc giản dị
tại thị trấn quê mùa này. Chính vì thế, những lời Hajime vừa nói khiến tôi
cảm thấy như được tặng cho một nơi chốn để yên tâm mở rộng trái tim
thêm chút nữa.

Trên đường về, Hajime chỉ vào đầu đĩa trong xe, xin phép nghe nhạc và

bật đĩa.

Khúc nhạc buồn vang lên, em khẽ hát theo điệu nhạc.
“Bài hát tên là gì thế?”
“Nắp biển.”
“Cái tên nghe lạ nhỉ.”
“Sau khi bà mất em thường xuyên bị mất ngủ, chỉ có khúc nhạc này

không hiểu sao lại thấy rất thân thương, nó đã trở thành bài hát ru cho em
đấy. Giờ đây mỗi khi nghe là em thấy lòng dịu lại, vì thế em mang đến đây
phòng khi cần dùng đến. Vì nó là bài hát về biển nên được nghe thử bên
một bờ biển thực sự chính là nguyện vọng duy nhất của em mùa hè này.”

Chúng tôi vặn to nhạc, mở cửa sổ để gió thổi vào… Đường về nhà mất

khoảng thời gian bằng đúng khúc nhạc này. Tôi hình dung Hajime ngồi
trong căn phòng tối mờ nghe khúc nhạc ấy. Hình dung trái tim mệt nhoài
của em thu hẹp lại, nương theo giai điệu chìm vào giấc ngủ.

Tôi thấy bản nhạc thật khác lạ, tuy nhiên không nói ra.
Vì tôi biết với em lúc này, phải là khúc nhạc thật khác lạ mới được. Phải

là những lời ca buồn buông khẽ xuống từng thớ trái tim đang chìm sâu
trong bóng tối kia.

“Bài hát buồn nhỉ.” Tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.