NẮP BIỂN - Trang 40

Giá mà đến tận khi về già vẫn có thể bơi lội cùng lũ cá. Năm nay biển đã
cho em sức mạnh nên em thực sự mong như vậy.”

***

Mẹ thỉnh thoảng đến cửa hàng vì lo lắng không biết tôi có bóc lột sức lao

động của Hajime không.

Mẹ nói chuyện qua điện thoại với mẹ Hajime rất nhiều. Mẹ rất vui khi có

thể thông báo rằng Hajime đã khỏe và cháy nắng hơn một chút.

“Không sao đâu mẹ, vì con đây đã nghiêm túc theo sát em nó mà.”
Tuy tôi nói vậy nhưng mẹ vẫn thỉnh thoảng cầm ô che nắng đi bộ thong

thả qua rừng thông đến cửa hàng. Mỗi lần nhìn dáng mẹ dưới bóng ô, tôi lại
có cảm giác xót xa tiếc nuối. Cảm giác như thuở ấu thơ mỗi lần chơi ở bờ
biển được mẹ đến đón vậy. Thuở ấy bà vẫn còn sống, tấm lưới bảo vệ tôi
khỏi sự nghiệt ngã của cuộc đời vẫn còn rất bền chắc.

Khi không có khách, mẹ thỉnh thoảng ngồi lại ăn đá bào.
“Khá là ngon đấy. Làm kiểu này thanh đạm ăn không ngán.”
Lúc nào mẹ cũng khen tôi như vậy. Tôi thường hay bẽn lẽn như cậu bé

nghịch ngợm được khen. Hajime cười tủm tỉm mỗi lần chứng kiến cảnh đó.

Có lần sau khi đóng cửa hàng, ba người chúng tôi đi ra mũi đất. Đó là

một nơi nổi tiếng cách khoảng hai chục phút đi ô tô. Biển nhìn xuống từ
mũi đất tỏa sáng lấp lóa, những hòn đảo nhỏ màu xanh lục nhô lên đằng xa.
Dưới ánh nắng vạn vật như lùi xa đầy huyền bí.

“Mẹ thường hay hẹn hò với bố tại nơi này.” - Mẹ nói. - “Bởi vì những

người yêu nhau ở thị trấn này muốn tới nơi lãng mạn thì chỉ có mỗi đến
đây.”

“Thế còn di tích núi vàng thì sao hả mẹ? Ở đó có hang động tôi tối cũng

lãng mạn mà?” Tôi nói.

“Nơi ấy dành cho khách du lịch thôi.” - Mẹ nói. - “Đứng ở đây vào lúc

hoàng hôn, nhìn xa xuống bên dưới là mọi điều không hay đều có thể quên
đi sạch bách.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.