NẮP BIỂN - Trang 42

thường đã không hòa đồng lại càng hay thui thủi một mình hơn. Thuở nhỏ
cũng có nhiều lần tôi ấm ức về chuyện đó, nhưng giờ đây, cách sống ấy đã
trở thành một tấm khiên bảo vệ cho tôi.

Chắc có lẽ mẹ Hajime và mẹ tôi đã ở bên nhau giống tôi và em bây giờ,

cùng chú tâm vào những việc có thể làm khi bên nhau, nói những câu
chuyện vô bổ, nắm tay nhau, làm nên những kỷ niệm trong khi gần gụi đến
mức cảm nhận được mùi hương cũng như cảm xúc của nhau.

Mỗi lần hai đứa đi quanh thị trấn hay những địa điểm lân cận, Hajime

luôn nói “Cảm ơn chị đã dẫn em đến đây”, nhưng thật ra người cần phải
cảm ơn là tôi mới đúng.

Khi ở cùng em, những điều bình thường tôi vẫn cảm nhận khi ở một

mình lại càng trở nên to lớn, phóng khoáng hơn. Trái tim tôi rộng mở, có
thể thấu hiểu được nhiều hơn nữa các sự vật sự việc trên đời.

Có khi con người ta trở nên vĩ đại hơn khi ở bên người khác.
Có người cùng ngắm những thứ yêu thích với mình, chỉ vì điều đó thôi

tôi sẵn sàng lái xe dù đi xa đến đâu, sẵn sàng dốc hết tiền tiết kiệm của
mình, Hajime đã cho tôi cảm xúc như vậy.

“Cảnh ở đây thật tuyệt, cháu như hiểu được cảm giác của thần linh. Cảnh

đẹp đến mức nghẹt thở.” Hajime nói.

Có con tàu đi về nơi xa trông nhỏ như hạt đậu. Chúng tôi lặng yên ngắm

nhìn nó để lại vạch trắng sau đuôi, đi trên biển tựa như máy bay lướt trên
bầu trời. Mọi vật đều lấp lánh ánh vàng, sáng lấp lóa như được rắc lên lớp
bột óng ánh. Đường ranh giới giữa biển và trời cũng sáng lóa, mờ ảo phía
xa xăm.

***

Chúng tôi thường đi vòng đường xa lúc về nhà để trèo lên đê, dạo bộ trên

dải đê chắn sóng nhô ra biển nơi chỉ có những người câu cá.

Hai đứa đi gấp gáp để kịp đến nơi trước khi hoàng hôn tắt.
Sau đó thì cả hai cùng ngồi xuống đê, im lặng đăm đăm ngắm mặt trời

hoàng hôn lặn xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.