1
Yêu tinh Kijimuna của đảo Okinawa, yêu tinh Kenmun ở quần đảo
Amami, quỷ đỏ hói đầu Namahage tỉnh Akita hay thần Masau của bộ tộc
Hopi tận hải ngoại xa xôi… những vị thần ở gần nơi con người sinh sống
dường như đều mang một vẻ ngoài đáng sợ.
Anh mắt sắc lạnh, những chiếc răng nanh, cơ thể màu đỏ rực và luôn
cầm vũ khí.
Có thể ngoại hình đó là để họ tự vệ, nhưng có lẽ quan trọng hơn cả là để
họ thử thách con người. Bởi vì chỉ có những người vượt qua được sự ngần
ngại đối với vẻ bề ngoài mới có thể chạm được vào sức mạnh của tâm hồn
tinh tế ẩn bên trong.
Lũ trẻ ban đầu sẽ chân thành khiếp sợ dáng vẻ đó, nhưng rồi sẽ chấp
nhận chính hình dáng đó cũng chân thành như vậy.
Dường như Hajime cũng có một thứ gì thần bí đầy ma thuật theo kiểu
như vậy.
Nhưng tôi không còn là trẻ con nữa, mà sao vẫn có thể dễ dàng len được
vào thế giới của em?
Tôi nghĩ khi con người gặp gỡ con người, chúng ta thật ra không nhìn
vào khuôn mặt, ta nhìn vào tận trong tâm. Ta cảm nhận mọi thứ từ bầu
không khí, giọng nói, rồi cả mùi hương… Tâm của Hajime hoàn toàn
không xáo động. Thông thường hầu hết mọi người đều gây cho ta ấn tượng
họ chứa một phần nào đó mập mờ trong tâm khảm, nhưng Hajime thì hoàn
toàn thẳng thắn, pha đôi chút bóng tối, tôi cảm thấy em vô cùng mạnh mẽ.
Nếu nói rằng tôi không hề giật mình khi gặp Hajime lần đầu, thì đó là
nói dối.
Do vết bỏng từ tai nạn ngày còn nhỏ mà nửa bên phải khuôn mặt và cơ
thể em đen thẫm.
Dù được nghe kể chi tiết đến đâu thì ấn tượng khi nhìn thực tế cũng khác
hẳn. Khi nhìn thấy nửa khuôn mặt ấy hiện lên sau ô cửa sổ con tàu, trong