chốc lát trái tim tôi như đông cứng lại, tôi đã phải nhanh chóng gạt đi cảm
xúc đó trước khi Hajime bước xuống cầu thang nối từ tàu và hiện ra trước
mặt mình.
Mắt bên nửa mặt vẫn nguyên màu da trắng của em trông có vẻ to hơn
bên mắt kia. Em vừa giữ mũ để không bị gió thổi đi mất vừa nói, giọng rất
đáng yêu: “Rất vui được gặp chị.”
Đôi mắt nheo nheo hình tráng khuyết, mái tóc ngắn nhạt màu trong suốt
dưới ánh mặt trời.
Tôi gần như quên ngay lập tức cái thứ cảm xúc vừa cố gạt bỏ.
Ra là vậy, cô gái này vốn là như thế. Chỉ tình cờ mà em có hình dáng này
thôi, giống như loài kiến chính là loài kiến, loài cá chính là loài cá.
Không hiểu sao tôi đã có thể coi đó là một điều hiển nhiên, kể từ giây
phút đó.
***
Một khi đã quen với ngoại hình của em, sẽ thấy bầu không khí em mang
đến tinh khiết tựa như giọt nước trong suốt đọng trên cánh hoa bụp giấm.
Ví dụ như… khi cùng ngồi bên nhau ngắm biển, tôi luôn có cảm giác mơ
hồ tựa như ngay bên cạnh mình là chất thạch trong suốt đang run rẩy, cảm
giác về một luồng sáng rất mạnh rọi đến. Rồi mỗi khi bất giác ngắm cái
hình dung ấy, tôi lại nghĩ xem điều gì có thể hiện ra trong tâm trí những
người gặp em lần đầu. Nào là “Tội nghiệp thật!”, nào là “Khổ thân quá!”
Thế nhưng tôi nhận ra những điều tôi cảm thấy khi không nhìn em mới
chính là cảm xúc thật của mình.
Và rồi dần dần mỗi khi có ai đó nhìn Hajime rồi đâm ra luống cuống, thì
tôi đã thành phản xạ, luôn cảm thấy ngạc nhiên “Tại sao?” Tôi hầu như đã
quên hẳn sự tồn tại của vết bỏng. Tôi càng thấm thía hơn rằng, cuối cùng
thì cái gì cũng có thể quen được hết. Chuyện vết bỏng đối với tôi đến đây là
kết thúc. Hajime là Hajime, chỉ đơn giản có vậy thôi.
Đó là mùa hè chúng tôi gặp nhau lần đầu, một mùa hè chỉ đến một lần và
không bao giờ quay trở lại.